Ai sẽ là người công nhận bạn?
Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Những ngày tập viết, bạn và tôi điều mong muốn bản thân chúng ta có thể viết ra những bài viết thật hay để lưu giữ trọn vẹn cảm xúc của chính mình. Thật ra thì, mình không mong ngóng người khác biết đến những bài viết của mình nhiều lắm. Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày. Viết lách là cả một hành trình dài mà mình sẽ phải đi, điều đó sẽ khó cho một đứa mới và không chuyên như mình.
Rồi từng bài viết ra đời, mỗi bài viết luôn chứa đựng một điều gì đó trong cuộc sống và đọng lại thông qua ngòi bút này. Mỗi lần đăng bài, mình luôn háo hức xem đi xem lại những bài viết ấy ở góc nhỏ của mình. Vì đó chính là kết quả minh chứng cho nỗ lực của mình. Những lúc như vậy, các bạn có biết ai là là người công nhận nỗ lực của mình đầu tiền không? Thật ra, không phải là gia đình, người yêu, hay bạn bè của mình mà là chính mình, mình là người đầu tiên công nhận những bài viết ấy và công nhận tâm huyết của chính mình. Cuộc sống này cũng vậy, bạn và tôi dù có làm gì đi nữa thì hãy luôn nhớ bản thân phải luôn là người đầu tiên công nhận hành trình của mình đi, bởi vì không ai phù hợp hơn là chính bạn. Hãy trao cho chính mình những lời động viên thần chú như là "Cố lên cô gái tôi ơi, sẽ có ngày bài viết của mày sẽ hay thôi, mình sẽ tạo ra một điều gì đó cho cuộc đời này bằng chính những dòng chữ vẫn còn ngây dại này."
Mình biết hành trình mình đi không hề dễ, nhưng cứ tiếp tục đi thì mình tin một ngày nào đó, mình sẽ tạo ra một kết quả xứng đáng với công sức của mình bỏ ra. Bạn và tôi cùng cố lên nhóa.
3
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.

Sống ở nơi phố nhỏ.Chọn góc nhỏ yên bình.Nhưng trong lòng biển rộng , chẳng diễn tả bằng lời.

Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Say hạnh phúc, bình yên. Say gió mát bên thèm.Say đời là giấc mộng.Lạc khúc mộng an yên.

Sau 2 năm dành thời gian cho bản thân theo đuổi đam mê trở thành một giáo viên tiếng Anh, giờ đây tôi mới có chút thời gian tự do cho chính mình. Nhớ những giây phút, ngày tháng trong 2 năm đó, mình khóc lên khóc xuống cho con đường lý tưởng do chính mình đặt ra.

Anh biết cô đơn nào rồi cũng qua.Nhưng yêu em là đã,đã mất nữa tâm hồn.