Ai sẽ là người công nhận bạn?
Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Những ngày tập viết, bạn và tôi điều mong muốn bản thân chúng ta có thể viết ra những bài viết thật hay để lưu giữ trọn vẹn cảm xúc của chính mình. Thật ra thì, mình không mong ngóng người khác biết đến những bài viết của mình nhiều lắm. Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày. Viết lách là cả một hành trình dài mà mình sẽ phải đi, điều đó sẽ khó cho một đứa mới và không chuyên như mình.
Rồi từng bài viết ra đời, mỗi bài viết luôn chứa đựng một điều gì đó trong cuộc sống và đọng lại thông qua ngòi bút này. Mỗi lần đăng bài, mình luôn háo hức xem đi xem lại những bài viết ấy ở góc nhỏ của mình. Vì đó chính là kết quả minh chứng cho nỗ lực của mình. Những lúc như vậy, các bạn có biết ai là là người công nhận nỗ lực của mình đầu tiền không? Thật ra, không phải là gia đình, người yêu, hay bạn bè của mình mà là chính mình, mình là người đầu tiên công nhận những bài viết ấy và công nhận tâm huyết của chính mình. Cuộc sống này cũng vậy, bạn và tôi dù có làm gì đi nữa thì hãy luôn nhớ bản thân phải luôn là người đầu tiên công nhận hành trình của mình đi, bởi vì không ai phù hợp hơn là chính bạn. Hãy trao cho chính mình những lời động viên thần chú như là "Cố lên cô gái tôi ơi, sẽ có ngày bài viết của mày sẽ hay thôi, mình sẽ tạo ra một điều gì đó cho cuộc đời này bằng chính những dòng chữ vẫn còn ngây dại này."
Mình biết hành trình mình đi không hề dễ, nhưng cứ tiếp tục đi thì mình tin một ngày nào đó, mình sẽ tạo ra một kết quả xứng đáng với công sức của mình bỏ ra. Bạn và tôi cùng cố lên nhóa.
3
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Mình đưa nhau trốn về một căn nhà nhỏ.Và cùng nhau trốn dưới một mái hiên nhà.

Có những đêm buồn,lạnh vắng vẫn tìm về nơi chốn cũ để quên đi những ngày đã từng. Tự trách bản thân rằng:"Tại sao khi yêu ai,lại yêu như vậy.

Bạn là một tia sáng?Hay chỉ là một ánh đèn.Không biết được điều gì có thể.Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.
