Bầu trời như một loại hoa, nở cuối xuân rồi đến hạ.
Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Nhìn người đúng là không thể nhìn bằng mắt mà phải nhìn bằng Tâm - Họa - Vọng - Lòng. Không trách chuyện cũ u sầu,chỉ là từ đầu đã hiểu thấu ,cũng chẳng thể giải bày. Đáng sợ,thật sự đáng sợ. Tại sao là vậy, tại sao lại là tuổi 25 này. Nhìn lòng người hiểu thấu được lòng người. Chỉ là một vai diễn hay, hay đến kì lạ. Giận bản thân mình cũng không trách, khen bản thân mình cũng chẳng bận lòng. Điều nhìn thấy được cuối cùng đã thấy. "Song", hạnh phúc không? Đau khổ không? có tự hỏi lòng. Đôi tay ấy đã bao lần nhìn thấy, anh mắt ấy đã bao lần thấu hiểu vậy mà lại từ lừa dối bản thân mình. Bình yên ơi,sao mãi đi tìm. Những ngày tháng ấy cô đơn đến kì lạ, vậy mà lòng người chẳng hiểu được nông sâu. Thời điểm là gì? Sai người là gì? Tất cả chỉ có thể tóm gọn 2 chữ "Lòng người". Vốn dĩ bầu trời đã tối, trăng tròn của đêm 15 có thể nhìn thấy rõ từng chân tơ,kẽ tóc, ánh mắt nụ cười, chỉ tiếc nụ cười lúc xưa đâu rồi. Cuối cùng những tính toán đều đúng, chỉ là lại thấy sợ, sợ bản thân thêm một lần nữa. Hiểu được câu chuyện từ đầu lại cố tỏ ra ngu ngơ và khù khờ đến vậy. Cánh chim nhỏ bay trên bầu trời u tối tự hỏi đời "Hoa mộng vọng không?" Cuối cùng thì hiểu thấu được lòng người, một nụ cười và ánh mắt đã thay đổi. Giống như hoa có thể bay về trong gió, có thể hát khúc nhạc "Đọa đầy" thì ra bây giờ chỉ vài người thấy và nghe. Nhưng vẫn vui thay ở cái tuổi này, có những ngày sống bình yên đến lạ. 25 , 30, 50 chẳng hề quan trọng, quan trọng là nhìn đời và làm được bao nhiêu. Trăng hôm nay trăng tròn như vậy, khúc nhạc này thấm được men cay vẫn mỉm cười, bình yên và ngày cũ chỉ thấy vui một chút họa tự lòng.
"Đôi lúc buồn chỉ là buồn một chút.
Nở nụ cười lại tê tái nỗi lòng đau.
Câu chuyện cũ như ngày hôm qua vọng lại.
Muốn quên thế gian, Ái - Ố - Tình - Sầu.
Đôi tay này đã bao lần tự nắm lấy.
Vẫn tự nhủ lòng, Hạnh phúc họa Bình Yên."
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.

Không ước vọng quá nhiều, không hơn thua quá nhiều. Không nhiều chuyện quá nhiều và bỗng thấy lòng an yên.

Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.