Bầu trời như một loại hoa, nở cuối xuân rồi đến hạ.
Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Nhìn người đúng là không thể nhìn bằng mắt mà phải nhìn bằng Tâm - Họa - Vọng - Lòng. Không trách chuyện cũ u sầu,chỉ là từ đầu đã hiểu thấu ,cũng chẳng thể giải bày. Đáng sợ,thật sự đáng sợ. Tại sao là vậy, tại sao lại là tuổi 25 này. Nhìn lòng người hiểu thấu được lòng người. Chỉ là một vai diễn hay, hay đến kì lạ. Giận bản thân mình cũng không trách, khen bản thân mình cũng chẳng bận lòng. Điều nhìn thấy được cuối cùng đã thấy. "Song", hạnh phúc không? Đau khổ không? có tự hỏi lòng. Đôi tay ấy đã bao lần nhìn thấy, anh mắt ấy đã bao lần thấu hiểu vậy mà lại từ lừa dối bản thân mình. Bình yên ơi,sao mãi đi tìm. Những ngày tháng ấy cô đơn đến kì lạ, vậy mà lòng người chẳng hiểu được nông sâu. Thời điểm là gì? Sai người là gì? Tất cả chỉ có thể tóm gọn 2 chữ "Lòng người". Vốn dĩ bầu trời đã tối, trăng tròn của đêm 15 có thể nhìn thấy rõ từng chân tơ,kẽ tóc, ánh mắt nụ cười, chỉ tiếc nụ cười lúc xưa đâu rồi. Cuối cùng những tính toán đều đúng, chỉ là lại thấy sợ, sợ bản thân thêm một lần nữa. Hiểu được câu chuyện từ đầu lại cố tỏ ra ngu ngơ và khù khờ đến vậy. Cánh chim nhỏ bay trên bầu trời u tối tự hỏi đời "Hoa mộng vọng không?" Cuối cùng thì hiểu thấu được lòng người, một nụ cười và ánh mắt đã thay đổi. Giống như hoa có thể bay về trong gió, có thể hát khúc nhạc "Đọa đầy" thì ra bây giờ chỉ vài người thấy và nghe. Nhưng vẫn vui thay ở cái tuổi này, có những ngày sống bình yên đến lạ. 25 , 30, 50 chẳng hề quan trọng, quan trọng là nhìn đời và làm được bao nhiêu. Trăng hôm nay trăng tròn như vậy, khúc nhạc này thấm được men cay vẫn mỉm cười, bình yên và ngày cũ chỉ thấy vui một chút họa tự lòng.
"Đôi lúc buồn chỉ là buồn một chút.
Nở nụ cười lại tê tái nỗi lòng đau.
Câu chuyện cũ như ngày hôm qua vọng lại.
Muốn quên thế gian, Ái - Ố - Tình - Sầu.
Đôi tay này đã bao lần tự nắm lấy.
Vẫn tự nhủ lòng, Hạnh phúc họa Bình Yên."
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Trước đây tôi từng viết.Giữa người với người.Rút cuộc là vì điều gì?Bây giờ tôi đã có câu trả lời.Đó là hơi ấm.

Gió còn xuôi về miền quê đã cũ.Đưa em về nắng hạ cùng tay anh.

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Bạn là một tia sáng?Hay chỉ là một ánh đèn.Không biết được điều gì có thể.Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.

Bán đôi cánh chim.Chẳng thể bán giấc mộng của riêng mình.Cảm ơn một năm đã qua.Kẻ có thể cuối đầu trước cuộc đời.
