Bông hoa đẹp nhất bầu trời chính là Hoa Trời.
Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.

Hoa House
4 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

“Hoa Trời Vô Mộng
Hoa Mộng Vô Thường”
Em biết anh mệt mỏi thế nào không?
Em biết anh đau lòng thế nào không?
Có những chuyện anh đã nói rất nhiều, rất nhiều lần.
Tại sao em luôn như vậy?
Em thấy không, anh mệt đến nổi sống đi chết lại.
Anh không thể tả nó. Nếu mọi việc em để ý một ít giúp anh thôi thì đâu có việc như bây giờ.
Em muốn đi là đi. Em muốn làm gì thì làm.
Giờ anh mệt rồi. Mệt với tất cả mọi thứ. Kể cả cuộc sống này.
Anh từ bỏ ước mơ của mình, anh từ bỏ hoài bão của mình chỉ mong có cuộc sống bình yên. Vậy mà…
Anh khổ tâm nhiều lắm. Anh đau lòng nhiều lắm nhưng anh biết nói cùng ai. Em thấy không, thấy những lần anh nhìn lên bầu trời là anh tự an ủi mình.
Anh sai rồi.
Nhưng cái sai ấy là gì đây?
Em nhớ không? Lúc yêu em anh đã nói điều gì?
Anh chỉ cần một điều duy nhất từ em thôi. Vậy mà…
Nước mắt không thể xoá hết nỗi đau.
Anh không biết bao giờ mới về lại như lúc đầu.
Nhưng em à, đau lòng này làm sao để nói hết. Xoá hết.
Da anh đã khắc lên bằng máu, nỗi đau đã khắc tận trong lòng.
Anh biết điều gì, biết nói điều gì nữa.
Anh mệt rồi, mệt lắm rồi em. Anh không đem thân mình ra để vật lại biển trời nữa.
Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.
Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay. Ngày mà anh chịu đủ nổi đau và dày vò của cuộc sống. Bên ngoài anh luôn như vậy nhưng lòng anh đã chết từ lâu rồi. Những luân thường đạo lý, ngoài da trong mặt chẳng thể cản được bước chân anh đi về phía bầu trời. Trăng sáng soi bóng đường, đời người có mấy khi. Anh đã từng cố gắng thế nào, làm sao ai biết được. Bước chân anh trên hàng trình vạn dặm, cuối cùng chỉ là đôi chân trần. Thời gian qua rồi là sẽ qua đi những việc làm rồi khó mà làm lại. Anh không thể tả hết nỗi đau của một người hay một người đàn ông phải chịu đựng như thế nào để khiến anh bình thản như bây giờ. Anh là một bản thể đặc biệt của loài người nhưng anh cũng chỉ là một con người. Anh không thể chịu đựng được trái tim anh cào xé linh hồn anh. Nếu cho anh một ước nguyện, em biết nguyện ước đó là gì không?
Khi anh đưa năm ngón tay lên bầu trời, thì anh vẫn nhìn thấy bầu trời đó màu xanh.
Lòng anh là gì? Anh chẳng thể hiểu.
Chẳng thể hiểu làm sao anh có thể bước đôi chân đến bây giờ.
Một lần nữa, một lần nữa thôi.
Rồi hết từ đây…
Anh đã luôn dặn lòng mình như vậy để cố gắng đến bây giờ. Anh cười như thế nhưng bao giờ có ai thấy được nụ cười thật sự của anh đâu?
Ngày anh cười nhiều nhất là ngày anh chẳng thấy mình có gì cả. Không bạn bè, không sự nghiệp, không tiền bạc và không người giúp đỡ.
Anh không còn gì hết từ ngày đó. Ngày mà anh cười như một kẻ dại, kẻ điên ở đời.
Nước mắt của anh người thấy nhiều nhất là em. Anh đã nuốt nó vào lòng từ những ngày thơ dại.
Anh chưa cho ai thấy điều đó, những nỗi đau mà anh phải trải qua. Những nỗi đau mà anh phải chịu đựng.
Anh đã từng nói với em rằng: ”Người vui vẻ nhất chính là một người điên vì ở nơi họ chẳng mang muộn phiền”
Nếu có một từ để anh diễn tả nỗi đau của mình thì từ đó là “Mộng”
Nếu một từ có thể diễn tả niềm vui của anh đó chính là “Hoa”
Hoa Mộng Vô Thường
Anh chẳng cần hay bằng lòng giải thích nữa.
Anh đã sống những ngày tuyệt vọng nên cách sống của anh chẳng giống ai bao giờ.
Nếu đời này là chữ “vô” thì xin lòng vô hoa, vô mộng và vô thường.
Bông hoa đẹp nhất bầu trời chính là Hoa Trời.
Trời còn xanh, trái tim còn đập. Máu còn chảy thì sợ gì ngày mai mặt trời không mọc?
Tags:
1
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Chúng ta sinh ra trên đời này đều có lí do, đều có mơ ước và đều có hoài bão. Mỗi người sinh ra đều là khởi nguồn cho những suy tư trong đời. Hành trình của mỗi người khác nhau, mơ ước của mỗi người khác nhau. Nhưng cuối cùng chung quy cũng là một ước mơ hạnh phúc.

Chẳng màn thế sự, hoa sẽ tàn. Đời người như mộng, rồi sẽ tan.

Các bạn có biết việc chọn tự học một ngành nào đó điều quan trọng nhất là gì không? Có rất nhiều yếu tố để giúp việc tự học của chúng ta thành công đó là sự kỷ luật của bản thân, lộ trình học và tài liệu đọc...Như các bạn đã thấy cách mình đặt tiêu đề bài viết thì chắc hẳn bạn cũng đã đoán được phần nào về nội dung mà mình muốn chia sẻ và những câu chuyện liên quan.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,
