Cách Một Con Đường Tưởng Chừng Như Xa Vạn Dặm
Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 06 năm 2024

Cách Một Con Đường Tưởng Chừng Như Xa Vạn Dặm
Ta với người có duyên hội ngộ nhưng chẳng có duyên tương phùng.
Ngàn dặm xa mới biết đường dài.
Ngàn lối dẫn mới biết mình lạc lối.
Vạn dặm đường bỗng thấy ngựa dừng chân.
Mới biết được dặm xa chẳng thể gần.
Con chim nhỏ bay trên trời cao chẳng muốn quay đầu.
Phương Nam mây trắng trời trong chẳng mong cùng người chung lối mộng.
Dòng sông trôi, dòng đời cũng vậy. Chẳng thể tắm 2 lần trên một dòng sông.
Ta thích ta của ngày hôm nay. Thích mây, thích trời, thích gió, thích tương tư của một kẻ khờ. Thích dòng sông nhỏ chẳng có chuyến đò sang.
Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.
Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.
Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.
Ta kể người nghe chuyện con đò nhỏ.
Bên kia sông có kẻ đón người đưa.
Dòng sông xưa chỉ cách ta một vạn dặm.
Vạn dòng đời ai kể hết được chăng.
Thơ buồn chẳng thể nào viết cùng văn.
Cũng chẳng thể để văn kể hết một chuyện buồn.
Họa chí đơn phương, người đơn chí.
Chí khí ở đời tựa như gương.
Sông kia soi sáng dòng nhật nguyệt.
Vạn sự ở đời tựa như không.
Cảm ơn người, cảm ơn cuộc đời.
Lời tạ từ xin giữ lại cùng ta.
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.

Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.

Nhưng khi thấu hiểu hơn về bản chất của cuộc sống, ta nhận ra rằng đó chỉ là những phù phiếm, không thể so sánh được với giá trị của tâm tư và lòng nhân từ.

Sau 1 năm rưỡi, vừa làm thêm vừa học tiếng Anh cuối cùng mình quyết định không làm giáo viên nữa. Nhưng trong quá trình đó mình nhận thấy mình thích viết những câu chuyện, mình thích bài tỏ những lời mình muốn nói qua chữ viết hơn là nói. Cùng với đó, mình gặp được anh người yêu giỏi giang và vô cùng tâm lý, anh ấy cũng động viên mình theo ngành content này.

Sống ở nơi phố nhỏ.Chọn góc nhỏ yên bình.Nhưng trong lòng biển rộng , chẳng diễn tả bằng lời.