Cách Một Con Đường Tưởng Chừng Như Xa Vạn Dặm
Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 06 năm 2024

Cách Một Con Đường Tưởng Chừng Như Xa Vạn Dặm
Ta với người có duyên hội ngộ nhưng chẳng có duyên tương phùng.
Ngàn dặm xa mới biết đường dài.
Ngàn lối dẫn mới biết mình lạc lối.
Vạn dặm đường bỗng thấy ngựa dừng chân.
Mới biết được dặm xa chẳng thể gần.
Con chim nhỏ bay trên trời cao chẳng muốn quay đầu.
Phương Nam mây trắng trời trong chẳng mong cùng người chung lối mộng.
Dòng sông trôi, dòng đời cũng vậy. Chẳng thể tắm 2 lần trên một dòng sông.
Ta thích ta của ngày hôm nay. Thích mây, thích trời, thích gió, thích tương tư của một kẻ khờ. Thích dòng sông nhỏ chẳng có chuyến đò sang.
Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.
Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.
Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.
Ta kể người nghe chuyện con đò nhỏ.
Bên kia sông có kẻ đón người đưa.
Dòng sông xưa chỉ cách ta một vạn dặm.
Vạn dòng đời ai kể hết được chăng.
Thơ buồn chẳng thể nào viết cùng văn.
Cũng chẳng thể để văn kể hết một chuyện buồn.
Họa chí đơn phương, người đơn chí.
Chí khí ở đời tựa như gương.
Sông kia soi sáng dòng nhật nguyệt.
Vạn sự ở đời tựa như không.
Cảm ơn người, cảm ơn cuộc đời.
Lời tạ từ xin giữ lại cùng ta.
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng đi tìm giấc mộng của riêng mình. Chẳng thể mãi là một đứa trẻ, cứ đam mê - cứ dại khờ.

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Chẳng màn thế sự, hoa sẽ tàn. Đời người như mộng, rồi sẽ tan.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết.