Câu nói đau đớn nhất trong đời bạn là gì?
"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Với tôi là :"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng."
Có cô bé hỏi tôi rằng:"Anh làm nghề gì vậy?". Tôi thật sự không biết trả lời cô ấy tôi làm gì? Researcher, coder, developer, designer ,blogger hay SEOer... Trước đây tôi sẽ nói là master( người hướng dẫn hoặc người giàu kinh nghiệm - 10,000 giờ cho một lĩnh vực ). Nhưng tôi nhận ra rằng, mọi người tôi tôn trọng lại đem từ đó ra để đùa cợt hoặc khiến tôi buồn rất nhiều. Có người nói với tôi rằng "Master tào lao". Không sai, thật sự là vậy. Tôi thật tào lao, tôi thật không thể tìm ra định hướng cho chính mình trong nhiều năm qua hoặc 5 năm qua tôi đã tìm ra rồi. Những gì tôi thấy đã thấy rồi, những gì tôi hiểu đã hiểu rồi, những người cần gặp đã gặp rồi và những gì tôi biết đã biết rồi. Tôi nhớ lại những ngày tôi lao đầu vào nghiên cứu một cái thuật toán chỉ là để chuyển HTML to JSON. 15 ngày xuyên đêm, không biết hại sức khỏe mình bao nhiêu lần. Và những ngày chỉ ngủ vài tiếng để cố gắng làm cái gì đó,thật là chẳng còn tương lai. Những ngày tháng 12 tiếng - 16 tiếng - 21 tiếng - 27 tiếng bên một cái màn hình nhỏ cũng chẳng thể hiểu được nổi. Tôi thương tôi, thương cái bản thân mình, thương thời gian tôi bỏ ra để ngồi bên một cái máy tính nhiều hơn bất kì người nào tôi biết đi bộ."Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết. Tài liệu tôi đọc rất nhiều. code tôi viết rất nhiều và cả từ ngữ tôi viết cũng rất nhiều. Nhưng nhiều đến đâu đi nữa nó cũng chưa mang đến cho tôi cái gọi là kết quả. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ, tôi luôn không ngừng cố gắng, nhưng tôi luôn tự hỏi mình rằng:" Cố gắng vì cái gì?". Thật sự bây giờ không quan trọng. Bây giờ tôi có thể sống với những gì tôi nghĩ, những điều tôi làm với tôi như vậy là quá đủ rồi. Tôi có rất nhiều cơ hội nhưng tôi đều buông bỏ, không phải vì tôi không muốn nắm lấy mà vì tôi không biết cách nào để nắm lấy. Tôi là một người nghĩ nhiều và cảm xúc cũng rất nhiều. Tam Kỳ một thành phố nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên. Người khác chọn cách ra đi,còn tôi chọn cách trở về. Tôi có rất nhiều cơ hội và nhiều thứ nhưng tôi lại chọn cách buông bỏ. Tôi nhận ra rằng 5 năm qua tôi đã làm khổ rất nhiều người nhưng 5 năm ấy tôi đã thầm lặng giúp người khác thế nào, tôi cũng tự mình thấy được.
Có người làm việc vì tiền.
Có người làm việc vì đam mê.
Còn tôi làm việc vì hạnh phúc.
Nếu bây giờ ai hỏi tôi làm nghề gì?. Tôi sẽ trả lời là:"Multipotentialite ( Kẻ lông bông )".
“Thương gì một kẻ lông bông.
Trong tay kẻ đó lại không có gì.
Mơ gì đâu chuyện ngày mai.
Tương lại chẳng có, mưu cầu lại không.”
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Sau 1 năm rưỡi, vừa làm thêm vừa học tiếng Anh cuối cùng mình quyết định không làm giáo viên nữa. Nhưng trong quá trình đó mình nhận thấy mình thích viết những câu chuyện, mình thích bài tỏ những lời mình muốn nói qua chữ viết hơn là nói. Cùng với đó, mình gặp được anh người yêu giỏi giang và vô cùng tâm lý, anh ấy cũng động viên mình theo ngành content này.

Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Bán đôi cánh chim.Chẳng thể bán giấc mộng của riêng mình.Cảm ơn một năm đã qua.Kẻ có thể cuối đầu trước cuộc đời.

Say hạnh phúc, bình yên. Say gió mát bên thèm.Say đời là giấc mộng.Lạc khúc mộng an yên.

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.