Chữa Lành Nỗi Đau Đã Vô Tình Lãng Quên.
Trái tim nhỏ bé được nuôi dưỡng bằng nỗi đau. Bỗng thấy thế giới thật nhiệm màu. Hoa nở như những câu chuyện tô vẽ một đời người. Tôi yêu hoa yêu là yêu những điều nhỏ bé như một kiếp đam mê.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Tôi xin người cứ gian dối
Cho tôi tưởng người cũng yêu tôi
May ra còn được thấy đời vui
Khi cơn mưa mùa đông đang tới
Xin giã từ ngày tháng rong chơi
Đôi tay này vẫn chờ mong
Con tim này dù lắm long đong
Tôi yêu người bằng nỗi nghiệt oan
Không than van và không trách oán
Cho tôi trọn một kiếp đam mê
Ôi, tôi ước mơ em bỏ cuộc vui
Trở về căn phòng này đơn côi
Môi em ru nỗi đau tuyệt vời
Khi màn đêm phủ lứa đôi
Là thời gian cũng như ngừng trôi
Thương yêu này người hãy nhận lấy
Ôm tôi đi môi hôn tràn đầy
Trong tay người hồn sẽ cuồng say
Bao nỗi khó vụt bay
Tôi không cần và nghi ngại khi
Ai chê bai thân tôi khờ dại
Tôi yêu người hồn trắng tình trong
Nên vẫn cứ đợi mong
Tôi xin người cứ gian dối
Khi tôi hỏi người có yêu tôi
May ra còn được thấy đời vui
Khi cơn mưa mùa đông đang tới
Tôi xin người cứ gian dối
Nhưng xin người đừng lìa xa tôi...
........
Em là gì?
Em là em
Em là đam mê
Và em là nỗi đau
Nhưng tôi vẫn yêu em...
Nỗi đau là gì? ...Tuyệt vời.
Trọn đời này chỉ là một kiếp đam mê...
Có những điều trên đời này không thể diễn giải bằng lời và cũng không cần giải thích. Nỗi đau cũng giống như liều thuốc an thần cho những cuộc đam mê. Đời người như một mũi tên phải lao về phía trước.
Hành trình của con người một dòng sông đều phải chảy về hạ lưu và đều ra biển cả.
Mây trời ru mây, lòng người ru tâm.
Trái tim nhỏ bé được nuôi dưỡng bằng nỗi đau. Bỗng thấy thế giới thật nhiệm màu. Hoa nở như những câu chuyện tô vẽ một đời người. Tôi yêu hoa yêu là yêu những điều nhỏ bé như một kiếp đam mê.
Và ta chỉ "Sống một lần thôi"
Đừng hối tiếc những gì đã qua dù là nỗi đau, vì nó tuyệt vời đến dường nào. Tự ta ru ta trong nỗi đau, trong kí ức. Cho những điều ta thấy nó thôi nhưng xuân thì ... thì qua đi có bao giờ trở lại.
Cười nhẹ trên môi như cành hoa nhỏ đang vẽ mùa xuân và đang vẽ cuộc đời.
Mây trời đẹp biết bao, mây trôi lững lờ như những lời của gió. Vẽ lên bầu trời khúc nhạc bình yên, an yên.
Ta muốn chìm vào nó, trời xanh, mây trắng, cánh đồng và dòng sông.
Thênh thang trưa hè và nắng hạ và tự ru lòng khúc nhạc bình yên.
Có những việc trên đời ta chẳng thể quyết định được như chính mình
Vạn sự trên đời đều là "Duyên" chúng ta có thể làm gì thì có thể.
Trưa này nghe tiếng gió ru nhẹ qua người, mà ta tưởng chừng ta đã lãng quên.
Hãy nhìn cành hoa nở đi, hoa nở vì hoa, vì hoa sẽ nở lúc đất cằn cỗi nhất nhưng lại vẽ lên những bông hoa đẹp nhất giữa cái nắng hạ đầu hè.
Ru ta đi, giấc mộng bình yên, dù nó là đau... hạnh phúc hay chỉ là một giấc mộng trưa hè...
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.

Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.