Cũng chưa từng mơ về.
Anh biết cô đơn nào rồi cũng qua.Nhưng yêu em là đã,đã mất nữa tâm hồn.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Cũng chẳng dám yêu em.
Tôi chẵng có gì cả.
Đàn ông tuổi hai lăm.
Nuốt nước mắt vào lòng.
Chịu trăm ngàn cay đắng.
Cũng chẳng dám yêu em.
Hỏi tình yêu là gì?
Khi con người quá đổi.
Xa hoa bên ô cửa.
Hạnh phúc mái hiên nhà.
Không mong cầu, không xa.
Yêu em là tất cả.
Hay chỉ là cay đắng.
Mình ta phải lặng thầm.
Yêu em anh có hỏi.
Hỏi lòng là tại sao.
Yêu em đau lòng vậy.
Như giấc mơ anh tìm.
Cơn đau nào sẽ hết.
Nhưng vết sẹo chẳng lành.
Đau thương đau trùm mãi.
Vậy thôi anh cũng đành.
Em, em có biết không?
Anh gặp em trời đông.
Đôi mắt em đẹp lắm.
Nhưng không thể ngỏ lời.
Trời cao đâu có thấu.
Nổi đau thấu cả trời.
Anh chỉ là mong đợi.
Yêu em như đã từng.
Cô gái anh thương mến.
Giọng nói em êm đềm.
Nhưng anh không dám ngỏ.
Yêu em như đã còn.
Em đẹp lắm cô bé.
Đẹp tựa một thiên thần.
Trong lòng anh đã ngõ.
Chỉ sợ là em quên.
Ngày mai ngoài kia gió.
Có về trong đêm đông.
Em nhớ mặc thêm áo.
Vì sức khỏe yếu mền.
Em muốn quan tâm em.
Nhưng với anh cũng chỉ.
Chỉ là muốn mà thôi.
Tiếng "ho" em vang dội.
Như xé một tâm hồn.
Có lẽ anh đã lớn.
Có thể anh đã già.
Yêu em chưa từng nghĩ.
Như giấc mộng vừa qua.
Anh chỉ là hoa dại.
Mọc khắp đường em đi.
Anh chỉ là cỏ lạ.
Mọc trước của hiên nhà.
Nhưng với anh là vậy.
Ước sao mình là cây.
Để ngày nào cũng được.
Nghe tường bước em qua.
Cô đơn không thể tả.
Đau đớn không thể đành.
Yêu em yêu tất cả.
Cũng chỉ là yêu em.
Nhiều khi anh tự hỏi.
Tại sao lại đau lòng.
Cô đơn anh từng đổi.
Đổi lại lấy được gì.
Anh chưa từng mong ước,
Cũng chưa từng mơ về.
Những nơi ta từng đến.
Và rồi lại cùng đi.
Anh ước sao mùa đông.
Có anh luôn bên cạnh.
Chăm em từng giấc ngủ.
Hôn lên tráng say nồng.
Em ơi có biết không?
Bây giờ anh chỉ ước.
Ngày mai ngày nắng đẹp.
Anh có thể nắm tay.
Cùng em... khắp ... Đường dài.
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Sống ở nơi phố nhỏ.Chọn góc nhỏ yên bình.Nhưng trong lòng biển rộng , chẳng diễn tả bằng lời.

Trước đây tôi từng viết.Giữa người với người.Rút cuộc là vì điều gì?Bây giờ tôi đã có câu trả lời.Đó là hơi ấm.

Sau 2 năm dành thời gian cho bản thân theo đuổi đam mê trở thành một giáo viên tiếng Anh, giờ đây tôi mới có chút thời gian tự do cho chính mình. Nhớ những giây phút, ngày tháng trong 2 năm đó, mình khóc lên khóc xuống cho con đường lý tưởng do chính mình đặt ra.

Trăm bông hoa chẳng thể đổi lấy đám mây trời.Trăm kiếp người có thể đổi lấy một khoảng trời bình yên?

Mình đưa nhau trốn về một căn nhà nhỏ.Và cùng nhau trốn dưới một mái hiên nhà.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.