Cũng chưa từng mơ về.
Anh biết cô đơn nào rồi cũng qua.Nhưng yêu em là đã,đã mất nữa tâm hồn.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Cũng chẳng dám yêu em.
Tôi chẵng có gì cả.
Đàn ông tuổi hai lăm.
Nuốt nước mắt vào lòng.
Chịu trăm ngàn cay đắng.
Cũng chẳng dám yêu em.
Hỏi tình yêu là gì?
Khi con người quá đổi.
Xa hoa bên ô cửa.
Hạnh phúc mái hiên nhà.
Không mong cầu, không xa.
Yêu em là tất cả.
Hay chỉ là cay đắng.
Mình ta phải lặng thầm.
Yêu em anh có hỏi.
Hỏi lòng là tại sao.
Yêu em đau lòng vậy.
Như giấc mơ anh tìm.
Cơn đau nào sẽ hết.
Nhưng vết sẹo chẳng lành.
Đau thương đau trùm mãi.
Vậy thôi anh cũng đành.
Em, em có biết không?
Anh gặp em trời đông.
Đôi mắt em đẹp lắm.
Nhưng không thể ngỏ lời.
Trời cao đâu có thấu.
Nổi đau thấu cả trời.
Anh chỉ là mong đợi.
Yêu em như đã từng.
Cô gái anh thương mến.
Giọng nói em êm đềm.
Nhưng anh không dám ngỏ.
Yêu em như đã còn.
Em đẹp lắm cô bé.
Đẹp tựa một thiên thần.
Trong lòng anh đã ngõ.
Chỉ sợ là em quên.
Ngày mai ngoài kia gió.
Có về trong đêm đông.
Em nhớ mặc thêm áo.
Vì sức khỏe yếu mền.
Em muốn quan tâm em.
Nhưng với anh cũng chỉ.
Chỉ là muốn mà thôi.
Tiếng "ho" em vang dội.
Như xé một tâm hồn.
Có lẽ anh đã lớn.
Có thể anh đã già.
Yêu em chưa từng nghĩ.
Như giấc mộng vừa qua.
Anh chỉ là hoa dại.
Mọc khắp đường em đi.
Anh chỉ là cỏ lạ.
Mọc trước của hiên nhà.
Nhưng với anh là vậy.
Ước sao mình là cây.
Để ngày nào cũng được.
Nghe tường bước em qua.
Cô đơn không thể tả.
Đau đớn không thể đành.
Yêu em yêu tất cả.
Cũng chỉ là yêu em.
Nhiều khi anh tự hỏi.
Tại sao lại đau lòng.
Cô đơn anh từng đổi.
Đổi lại lấy được gì.
Anh chưa từng mong ước,
Cũng chưa từng mơ về.
Những nơi ta từng đến.
Và rồi lại cùng đi.
Anh ước sao mùa đông.
Có anh luôn bên cạnh.
Chăm em từng giấc ngủ.
Hôn lên tráng say nồng.
Em ơi có biết không?
Bây giờ anh chỉ ước.
Ngày mai ngày nắng đẹp.
Anh có thể nắm tay.
Cùng em... khắp ... Đường dài.
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Gió còn xuôi về miền quê đã cũ.Đưa em về nắng hạ cùng tay anh.

Các bạn có biết việc chọn tự học một ngành nào đó điều quan trọng nhất là gì không? Có rất nhiều yếu tố để giúp việc tự học của chúng ta thành công đó là sự kỷ luật của bản thân, lộ trình học và tài liệu đọc...Như các bạn đã thấy cách mình đặt tiêu đề bài viết thì chắc hẳn bạn cũng đã đoán được phần nào về nội dung mà mình muốn chia sẻ và những câu chuyện liên quan.

Không ước vọng quá nhiều, không hơn thua quá nhiều. Không nhiều chuyện quá nhiều và bỗng thấy lòng an yên.

Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.

Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm
