GIÀ CÕI
Bạn là một tia sáng?Hay chỉ là một ánh đèn.Không biết được điều gì có thể.Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Dạo gần đây tôi bỗng thấy mình “già cõi”.
Bỗng mộng mơ về những thứ đã từng.
Nhìn đôi tay bỗng nên quá đổi.
Tự hỏi mình còn làm được gì ngày mai.
Bạn là một tia sáng?
Hay chỉ là một ánh đèn.
Không biết được điều gì có thể.
Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.
Cuộc sống này là gì vậy?
Tôi hỏi bạn hay bạn hỏi tôi.
Tôi không biết những gì bạn đang nghĩ?
Bạn không không biết những gì tôi đang làm.
Tôi biết rằng đôi chân, đôi lần mệt mỏi.
Nhưng vẫn bước về phía tương lai.
Đâu cần biết những gì nhận được.
Chỉ biết rằng có thể sống vậy thôi.
Nếu bạn sợ ngày mai trời sẽ nắng.
Sao bạn còn chờ đợi những ngày mưa.
Đêm giao thừa là đêm cuối cùng.
Vậy sang xuân có thể gọi là sang đông.
Sống như một dòng sông.
Sông có khúc, người cũng có lúc.
Đôi tay này chưa hề muốn đổi.
Nhưng đời này có muốn nó đổi thay.
Chỉ biết rằng ngày mai phải cố gắng.
Sống với những điều đã ước mơ.
Như cuộc đời đã bao lần từng hỏi.
Hỏi bản thân:”Hạnh Phúc là gì?”
Có một lần tôi đi trên con phố nhỏ.
Nhìn bầu trời trong vắt màu xanh.
Nhìn những hàng cây bên đường rượi gió.
Tôi tự hỏi có phải hạnh phúc là đây.
Có lần em đã hỏi tôi?
Tôi là người làm nghề gì vậy.
Tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Vì tôi đây chỉ là kẻ dại khờ.
Tôi dại khờ theo đuổi ước mơ nhỏ.
Có thể giúp bản thân hạnh phúc bình yên.
Nên những việc tôi kiếm được tiền đủ sống.
Tôi sẽ cố gắng làm để đời được vui.
Hoa ngày mai có nở vào mùa hạ.
Như nhạc Trịnh sau này còn người nghe.
Nhưng những khúc nhạc đã xưa cũ.
Vẫn vang vẳng bên đời buồn tên,
Tôi lại nhớ khúc hát thụy du.
Như Du Tử Lê đã viết.
Rồi được Anh Bằng phổ nhạc.
Vẫn vang lên trong căn phòng cũ.
“Hãy nói về cuộc đời.
Khi ta không còn nữa.
Sẽ lấy được những gì?
Về bên kia thế giới.”
Khi bầu trời vẫn còn xanh.
Nắng vẫn phủ lên con đường cũ.
Những hàng cây vẫn ru bạn ngủ,
Thì hạnh phục đây đâu cần phải đi tìm.
Những ngón tay ru nhẹ theo gió.
Đâu cần đầu bạc lại phủ xanh.
Chỉ cần trong lòng đã suy ngẫm về thế sự.
Thì bao nhiêu tuổi đâu hỏi bằng thời giờ.
1
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Băng khuâng trước những ngã rẻ cuộc đời. Đôi chân bạn đi, đôi lúc sẽ dừng lại. Dừng lại vì vấp ngã để đứng lên lại tiếp tục bước về phía trước. Dừng lại vì những lựa chọn, chọn cái gì đó cho mình. Ngã ba đường như những câu chuyện tình người trước từng viết. Nhưng lựa chọn cuộc đời là có cả trăm ngàn lối rẻ.

Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.

Chúng ta sinh ra trên đời này đều có lí do, đều có mơ ước và đều có hoài bão. Mỗi người sinh ra đều là khởi nguồn cho những suy tư trong đời. Hành trình của mỗi người khác nhau, mơ ước của mỗi người khác nhau. Nhưng cuối cùng chung quy cũng là một ước mơ hạnh phúc.

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.
