GIÀ CÕI
Bạn là một tia sáng?Hay chỉ là một ánh đèn.Không biết được điều gì có thể.Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Dạo gần đây tôi bỗng thấy mình “già cõi”.
Bỗng mộng mơ về những thứ đã từng.
Nhìn đôi tay bỗng nên quá đổi.
Tự hỏi mình còn làm được gì ngày mai.
Bạn là một tia sáng?
Hay chỉ là một ánh đèn.
Không biết được điều gì có thể.
Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.
Cuộc sống này là gì vậy?
Tôi hỏi bạn hay bạn hỏi tôi.
Tôi không biết những gì bạn đang nghĩ?
Bạn không không biết những gì tôi đang làm.
Tôi biết rằng đôi chân, đôi lần mệt mỏi.
Nhưng vẫn bước về phía tương lai.
Đâu cần biết những gì nhận được.
Chỉ biết rằng có thể sống vậy thôi.
Nếu bạn sợ ngày mai trời sẽ nắng.
Sao bạn còn chờ đợi những ngày mưa.
Đêm giao thừa là đêm cuối cùng.
Vậy sang xuân có thể gọi là sang đông.
Sống như một dòng sông.
Sông có khúc, người cũng có lúc.
Đôi tay này chưa hề muốn đổi.
Nhưng đời này có muốn nó đổi thay.
Chỉ biết rằng ngày mai phải cố gắng.
Sống với những điều đã ước mơ.
Như cuộc đời đã bao lần từng hỏi.
Hỏi bản thân:”Hạnh Phúc là gì?”
Có một lần tôi đi trên con phố nhỏ.
Nhìn bầu trời trong vắt màu xanh.
Nhìn những hàng cây bên đường rượi gió.
Tôi tự hỏi có phải hạnh phúc là đây.
Có lần em đã hỏi tôi?
Tôi là người làm nghề gì vậy.
Tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Vì tôi đây chỉ là kẻ dại khờ.
Tôi dại khờ theo đuổi ước mơ nhỏ.
Có thể giúp bản thân hạnh phúc bình yên.
Nên những việc tôi kiếm được tiền đủ sống.
Tôi sẽ cố gắng làm để đời được vui.
Hoa ngày mai có nở vào mùa hạ.
Như nhạc Trịnh sau này còn người nghe.
Nhưng những khúc nhạc đã xưa cũ.
Vẫn vang vẳng bên đời buồn tên,
Tôi lại nhớ khúc hát thụy du.
Như Du Tử Lê đã viết.
Rồi được Anh Bằng phổ nhạc.
Vẫn vang lên trong căn phòng cũ.
“Hãy nói về cuộc đời.
Khi ta không còn nữa.
Sẽ lấy được những gì?
Về bên kia thế giới.”
Khi bầu trời vẫn còn xanh.
Nắng vẫn phủ lên con đường cũ.
Những hàng cây vẫn ru bạn ngủ,
Thì hạnh phục đây đâu cần phải đi tìm.
Những ngón tay ru nhẹ theo gió.
Đâu cần đầu bạc lại phủ xanh.
Chỉ cần trong lòng đã suy ngẫm về thế sự.
Thì bao nhiêu tuổi đâu hỏi bằng thời giờ.
1
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Sau 1 năm rưỡi, vừa làm thêm vừa học tiếng Anh cuối cùng mình quyết định không làm giáo viên nữa. Nhưng trong quá trình đó mình nhận thấy mình thích viết những câu chuyện, mình thích bài tỏ những lời mình muốn nói qua chữ viết hơn là nói. Cùng với đó, mình gặp được anh người yêu giỏi giang và vô cùng tâm lý, anh ấy cũng động viên mình theo ngành content này.

Em cũng thấy được sức khoẻ anh thế nào.Anh không còn khoẻ nữa. Không giống như lần đầu anh gặp em. Cũng không giống trước đây. Em đã biết anh đã tự hành hạ mình như thế nào để có được ngày hôm nay.

Nhưng những điều đó không phải là tất cả đối với mình, mình không cam chịu sự ổn định đó, và không thích cách an phận như vậy khi mà mình chưa thật tìm được mình là ai giữa cái rốn vũ trụ này. Và rồi, mình phóng tầm mắt, cắm đầu, lao như con thiêu thân vào dòng đời. Mình đã từng sống vì hư danh như vậy đó.

Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Anh sẽ xây nơi không có muộn phiền.Ở nơi đó chỉ có bình yên và vui vẻ.Sống giữa mộng đời thật an yên.

Cánh chim mơ vọng mộng hoa.Nữa đời sau một lòng say giấc mộngMơ cho mình cuộc sống bình yên.Nên vẽ hoa như một giấc mộng hiền.

"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết.