Hằng ngày có thể sống với người thương.
Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.

Hoa House
1 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Anh không phải là anh hùng Giang Đông.
Cũng không tự xương mình là Vương Giả.
Hơn hai mươi mang chí anh hùng.
Cùng tám ngàn dũng sĩ về phía tây.
Nhiều năm trước có Thương Ưởng làm gốc.
Cùng Hiếu Công mang chí lập Tần.
Qua chưa đến mười đời, đến Doanh Chính.
Đã thống nhất được giang sơn Trung Hoa.
Nhưng năm tháng thống nhất ấy.
Nước Tần chỉ là một nước loạn.
Loạn binh quyền, loạn cả giang sơn.
Chẳng thể tính được hơn.
Cùng năm ấy anh cũng đã.
Đốt hết kiến trúc nhà Tần.
Không đốt hết cung a Phòng.
Nhưng ngàn năm sau cũng mang tội.
Nhưng không sao, đời anh cũng vậy.
Cũng muốn về lại Giang Đông.
Sống một cuộc sống tầm thường.
Hằng ngày có thể sống với người thương.
Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.
Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.
Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.
Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.
Loạn giang sơn anh đã đẹp.
Những chẳng thể cùng nàng vẽ bình yên.
Vẫn là trăm câu chuyện binh quyền.
Sở ca anh chẳng thể hát cùng em.
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Nhưng khi thấu hiểu hơn về bản chất của cuộc sống, ta nhận ra rằng đó chỉ là những phù phiếm, không thể so sánh được với giá trị của tâm tư và lòng nhân từ.

Chỉ muốn tìm đến nơi nào đó bình yên.Nhưng chỉ tiếc, bình yên sao mãi đi tìm.

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Nếu đã từng sống nữa đời người.Cuối cùng mục đích của chúng ta.“Một tương lai hạnh phúc và tốt đẹp”Dưới chân ta là gì…Hòa bình hôm nay là gì?

Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.

Mình đưa nhau trốn về một căn nhà nhỏ.Và cùng nhau trốn dưới một mái hiên nhà.
