Hằng ngày có thể sống với người thương.
Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.

Hoa House
1 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Anh không phải là anh hùng Giang Đông.
Cũng không tự xương mình là Vương Giả.
Hơn hai mươi mang chí anh hùng.
Cùng tám ngàn dũng sĩ về phía tây.
Nhiều năm trước có Thương Ưởng làm gốc.
Cùng Hiếu Công mang chí lập Tần.
Qua chưa đến mười đời, đến Doanh Chính.
Đã thống nhất được giang sơn Trung Hoa.
Nhưng năm tháng thống nhất ấy.
Nước Tần chỉ là một nước loạn.
Loạn binh quyền, loạn cả giang sơn.
Chẳng thể tính được hơn.
Cùng năm ấy anh cũng đã.
Đốt hết kiến trúc nhà Tần.
Không đốt hết cung a Phòng.
Nhưng ngàn năm sau cũng mang tội.
Nhưng không sao, đời anh cũng vậy.
Cũng muốn về lại Giang Đông.
Sống một cuộc sống tầm thường.
Hằng ngày có thể sống với người thương.
Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.
Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.
Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.
Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.
Loạn giang sơn anh đã đẹp.
Những chẳng thể cùng nàng vẽ bình yên.
Vẫn là trăm câu chuyện binh quyền.
Sở ca anh chẳng thể hát cùng em.
1
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Đã rất lâu rồi mình quên mất cảm giác đi làm ở công ty như thế nào? Nào là đi làm đúng giờ, tăng ca hay deadline dí...Thời đó, mình làm thiết kế cho một startup lập trình. Công việc khá đơn giản và không yêu cầu nhiều về sự sáng tạo, nhiệm vụ cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, đó là điểm chết trong quá trình học và làm thiết kế của mình.

Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Nhưng khi thấu hiểu hơn về bản chất của cuộc sống, ta nhận ra rằng đó chỉ là những phù phiếm, không thể so sánh được với giá trị của tâm tư và lòng nhân từ.

Trái tim nhỏ bé được nuôi dưỡng bằng nỗi đau. Bỗng thấy thế giới thật nhiệm màu. Hoa nở như những câu chuyện tô vẽ một đời người. Tôi yêu hoa yêu là yêu những điều nhỏ bé như một kiếp đam mê.

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng đi tìm giấc mộng của riêng mình. Chẳng thể mãi là một đứa trẻ, cứ đam mê - cứ dại khờ.

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.
