HOA HOUSE
Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Hành trang anh mang vào đời chỉ la trái tim khờ dại. Năm này 2022, anh mới bước trên những bước đầu tiên để thực hiện hóa ước mơ của mình. Anh còn dại khờ lắm, ngu ngốc lắm và khao khát lắm. Khao khát sẽ có một ngày anh sẽ tận hưởng được bình yên trong một ly trà nhỏ. Khao khát được tận hưởng một hương vị ngọt ngào từ cánh hoa mọc sau nhà. Khao khát để được nghe vị đôi môi nhẹ nhàng như mùi hoa sưa cũ khi Tam Kỳ đã qua bao nhiêu mùa rồi anh lại chưa từng nghe qua. Anh đã theo đuổi một cái gì đó ở thanh xuân của mình mà quên mất mình là ai, là gì và ai nữa. Mùa xuân cánh hoa nhỏ mọc sau nhà, anh thẩn thờ ngắm cánh hoa nhạt nhòa theo ngày tháng. Anh mơ một giấc mơ dại khờ, một giấc mơ nhỏ thôi là mình có thể viết nhiều hơn thế nữa. Hoa nhỏ ven sông, lòng không vướn bận. Trái tim này chỉ có một bông hoa nhỏ trong lòng. “Hoa mộng vô thường” anh không biết đã viết đi viết lại nó bao nhiêu lần nữa. Nhưng bông hoa đó, cánh hoa đó, nhành hoa đó viết cho anh một giấc mộng còn mộng mơ.
Mây theo gió, theo trời về chốn cũ.
Gửi ngàn hoa theo gió tựa ngàn mây.
Muốn gửi một chút hương tình đã cũ.
Để theo mây, theo gió về phương trời.
* Bài này tôi viết khi chưa có Hoa House. Sau này tôi phát triển KIT BLOG tôi mới đăng lại trên blog
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Không ước vọng quá nhiều, không hơn thua quá nhiều. Không nhiều chuyện quá nhiều và bỗng thấy lòng an yên.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng đi tìm giấc mộng của riêng mình. Chẳng thể mãi là một đứa trẻ, cứ đam mê - cứ dại khờ.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Nhưng khi thấu hiểu hơn về bản chất của cuộc sống, ta nhận ra rằng đó chỉ là những phù phiếm, không thể so sánh được với giá trị của tâm tư và lòng nhân từ.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình

Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Những gì anh và em từng nói cho nhau nghe đều xuất phát từ trái tim mình.Hoa sẽ nở khi chúng ta chung một nhà.Sẽ là những ngày đầu anh và em cùng nói chuyện.Anh không biết phải nói với em điều gì.
