HOA HOUSE
Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Hành trang anh mang vào đời chỉ la trái tim khờ dại. Năm này 2022, anh mới bước trên những bước đầu tiên để thực hiện hóa ước mơ của mình. Anh còn dại khờ lắm, ngu ngốc lắm và khao khát lắm. Khao khát sẽ có một ngày anh sẽ tận hưởng được bình yên trong một ly trà nhỏ. Khao khát được tận hưởng một hương vị ngọt ngào từ cánh hoa mọc sau nhà. Khao khát để được nghe vị đôi môi nhẹ nhàng như mùi hoa sưa cũ khi Tam Kỳ đã qua bao nhiêu mùa rồi anh lại chưa từng nghe qua. Anh đã theo đuổi một cái gì đó ở thanh xuân của mình mà quên mất mình là ai, là gì và ai nữa. Mùa xuân cánh hoa nhỏ mọc sau nhà, anh thẩn thờ ngắm cánh hoa nhạt nhòa theo ngày tháng. Anh mơ một giấc mơ dại khờ, một giấc mơ nhỏ thôi là mình có thể viết nhiều hơn thế nữa. Hoa nhỏ ven sông, lòng không vướn bận. Trái tim này chỉ có một bông hoa nhỏ trong lòng. “Hoa mộng vô thường” anh không biết đã viết đi viết lại nó bao nhiêu lần nữa. Nhưng bông hoa đó, cánh hoa đó, nhành hoa đó viết cho anh một giấc mộng còn mộng mơ.
Mây theo gió, theo trời về chốn cũ.
Gửi ngàn hoa theo gió tựa ngàn mây.
Muốn gửi một chút hương tình đã cũ.
Để theo mây, theo gió về phương trời.
* Bài này tôi viết khi chưa có Hoa House. Sau này tôi phát triển KIT BLOG tôi mới đăng lại trên blog
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Giữa câu chuyện tình và tiền, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Nếu là người sống thực dụng họ chọn cho mình cách sống riêng sống lúc nào cũng tiền tất nhiên sẽ chọn tiền ngay lập tức bởi lẽ cuộc sống này đang dần quyết định bởi tiền. Còn tôi, một đứa thích sống theo cảm xúc hơn hẳn lý trí, giữ cho mình sự mộng mơ riêng và lựa chọn tin vào hai chữ “ tình duyên”.

Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Nếu đã từng sống nữa đời người.Cuối cùng mục đích của chúng ta.“Một tương lai hạnh phúc và tốt đẹp”Dưới chân ta là gì…Hòa bình hôm nay là gì?

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.