Hoa Thạch Thảo Màu Tím
Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Hoa Thạch Thảo Màu Tím
Có những chuyện anh không biết làm sao để bắt đầu,làm sao để kết thúc nên anh phải làm như vậy.Anh xin lỗi nếu như làm em buồn.có những chuyện anh muốn giải thích cũng không thể nào giải thích,muốn níu giữ cũng không thể nào níu giữ.muốn bên em nhưng phải tìm cách xa em.muốn em biết biết nhưng chẳng thể nào để em biết được.những gì anh nói với em là thật lòng anh và anh cũng biết khi nói ra những lời đó cũng là mục đích của anh là"phải quên em".Nhưng anh không ngờ được rằng "xa một người đã đau đớn nhưng yêu một người lại đau đớn đến vậy".có một câu anh nghe người khác nói mãi" chia tay đã đau khổ nhưng từ bỏ thứ mình đang yêu thương lại đau khổ hơn nhiều" và anh đã được nếm thử hương vị đó em.nó cũng giống như ném ngọt ở đầu lưỡi nhưng lại đắng ở trong lòng.nở nụ cười ở trên môi nhưng không thể nào giải thích được cảm giác đó.khó chịu khó chịu đến tột cùng.mục đích của anh đã đạt được nhưng anh lại ...
"Cỏ của đất,đá của sông.
Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.
Rồi vào một ngày đẹp trời.
Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím."
Giải Lòng
Năm ấy trong cuộc đời anh có nhiều quyết định. Anh sợ rằng sau này trong này sau này lại còn yêu em. Anh chấp nhận nói ra những lời đó vì anh biết được rằng đó là cách rời xa. Em biết không, với anh em mãi là cô gái nhỏ, dễ thương và xinh xắn. Anh chưa bao giờ hối hận với những gì anh làm. Có thể hằng ngày nhìn thấy em như vậy "vui vẻ" và "hạnh phúc" như vậy anh đã thấy an yên rất nhiều. Cố lên em nhé, hãy nỗ lực nhiều hơn với bản thân mình vì anh tin những điều em làm là điều vui vẻ và hạnh phúc nhất với em.
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Tuổi trẻ là những gì ta còn cố gắng. Còn đánh đổi để bước về phía trước. Bước về một nơi mà ta chẳng biết sẽ thế nào. Như cuộc đời của chính chúng ta vậy.

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Nếu đã từng sống nữa đời người.Cuối cùng mục đích của chúng ta.“Một tương lai hạnh phúc và tốt đẹp”Dưới chân ta là gì…Hòa bình hôm nay là gì?

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Đã rất lâu rồi mình quên mất cảm giác đi làm ở công ty như thế nào? Nào là đi làm đúng giờ, tăng ca hay deadline dí...Thời đó, mình làm thiết kế cho một startup lập trình. Công việc khá đơn giản và không yêu cầu nhiều về sự sáng tạo, nhiệm vụ cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, đó là điểm chết trong quá trình học và làm thiết kế của mình.

Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.