Hôm nay 24.02.2024 là Tết Nguyên Tiêu.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 06 năm 2024

Tôi muốn hỏi trăng bao nhiêu tuổi.
Trăng có biết buồn vui khổ hạnh hay không?
Bao nhiêu nữa là trăng sẽ già.
Bao nhiêu trăng nữa trăng sẽ là hạnh phúc.
Ngày tôi bước chân vào đời, biết khóc, biết cười và biết hạnh phúc.
Nhưng có phải không? Nguyên thần của tôi là chuỗi ngày tháng chẳng thể mỉm cười.
30 rồi... Nữa đời người rồi. Còn gì gọi là hạnh phúc hay khổ đau.
Trăng cùng tôi cười, khóc...
Đèn cùng tôi chờ ngắm bóng hình quen...
Nữa đời người chẳng ngày nguyên thần nào được vui.
Khóc có được không?
Ngày vui có trở lại, thời gian có trở lại.
Đếm trăng, trăng chỉ có một.
Ném ngụm cười mà nước mắt muốn dài thêm.
Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn.
Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia.
Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu.
Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước.
Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.
Tiếng rừng hoang ai gọi lòng sóng dữ.
Đứa trẻ buồn đi lạc giữa rừng sâu.
Trăng thay màu nắng, lớn bé, to nhỏ...
Nhưng có nhiều điều cứ để mai sau...
Chắc cả đời này...
Không thể trả lời câu hỏi vì sao?
Như vạn vận đất trời nở rồi tàng, thịnh rồi suy.
Ánh trăng soi sáng cõi trần gian, từ khi còn tiết kiệm được 2 hào mua dầu...
Hỏi trăng kia tồn tại được bao lâu nữa...
Khi nào và khi nao...
Hỏi trăng kia có tàng trên phố.
Tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ...
....
Xin hẹn người nơi quán nhỏ...
Hẹn người..
Tags:
4
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Đã rất lâu rồi mình quên mất cảm giác đi làm ở công ty như thế nào? Nào là đi làm đúng giờ, tăng ca hay deadline dí...Thời đó, mình làm thiết kế cho một startup lập trình. Công việc khá đơn giản và không yêu cầu nhiều về sự sáng tạo, nhiệm vụ cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, đó là điểm chết trong quá trình học và làm thiết kế của mình.

Trước đây tôi từng viết.Giữa người với người.Rút cuộc là vì điều gì?Bây giờ tôi đã có câu trả lời.Đó là hơi ấm.

Trăm bông hoa chẳng thể đổi lấy đám mây trời.Trăm kiếp người có thể đổi lấy một khoảng trời bình yên?

Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.

Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình
