Mộng mơ của bạn là gì?
Chúng ta sinh ra trên đời này đều có lí do, đều có mơ ước và đều có hoài bão. Mỗi người sinh ra đều là khởi nguồn cho những suy tư trong đời. Hành trình của mỗi người khác nhau, mơ ước của mỗi người khác nhau. Nhưng cuối cùng chung quy cũng là một ước mơ hạnh phúc.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Tôi là một kẻ mộng mơ trong đời này. Mộng mơ từ cách tôi viết văn, mộng mơ từ cách tôi viết thơ và mộng mơ từ cách tôi xây dựng lên quán nhỏ này. Hoa House - Ngôi nhà nhỏ cho những kẻ mộng mơ giữa thành phố Tam Kỳ.
Nếu bạn từng nghĩ làm sao để mở một quán cà phê nhỏ?
Đừng hỏi, hãy làm thôi.
Tôi viết bài này từ những ngày đầu tiên khi chưa có viên gạch nào được xây dựng. Quán chỉ là một tưởng tượng gì đó trong đầu. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu xây dựng nó. Xây dựng từ những bản vẽ của một lập trình viên.
Nếu giấc mộng này là giả dối, tôi vẫn xin một lần được mộng mơ.
Chưa bao giờ, cũng chưa từng bao giờ hết khao khát về một quán cà phê nhỏ cho riêng mình.
Xây dựng từ những điều đơn giản nhất. Xây dựng từ ông anh ở xóm từ nhỏ đã thấy mình lớn lên và trưởng thành. Xây dựng từ những suy tư "làm sao mình có thể xây dựng nó một cách tiết kiệm nhất. Xây dựng từ những vật dụng nhỏ nhặt nhất như cửa nhà, biển hiệu, menu, phong cách, bàn ghế và cả vườn hoa.
Giấc mộng này xin được mơ một lần nữa. Mơ cho một kẻ dại khờ.
Dại khờ từ chính bản thân mình, dại khờ từ một lập trình viên tự học design, dại khờ từ một kẻ không biết gì về marketing vẫn bỏ tiền ra chạy ads và thu về lợi nhuận. Dại khờ từ một kẻ mộng mơ trong đời và quyết định làm một quán cà phê nhỏ cho những kẻ mộng mơ.
Đừng hỏi tại sao bạn phải làm điều đó. Hãy hỏi tại sao mình không làm.
Nhiều năm trước tôi vẫn không biết mình làm sao để có tiền trong tay cho đến khi kẻ mộng mơ này biết mơ mộng. Mơ về giấc mộng nhỏ với một cô gái, mơ về giấc mộng nhỏ với một cái nghề và bây giờ lại mộng mơ với một quán cà phê. Cà phê này bán cho những kẻ mộng mơ.
Nếu bản thân mình biết mình được sinh ra đời này vì điều gì. Thì đôi chân này đã không bao giờ lạc bước.
Nếu bản thân mình biết mình đã từng ước mơ điều gì. Thì bản thân mình đã không dại khờ.
Chúng ta sinh ra trên đời này cũng chỉ là những kẻ ngốc. Ngốc vì cách sống của mình, ngốc vì con đường mình chọn và ngốc vì cách mình bước đi. Đôi chân này phải bước về phía trước, bàn tay này phải vẽ - xây - trồng - chăm giấc mộng này.
Mộng mơ ơi xin ở lại, để đời này lại một chút an yên.
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Mấy hôm nay đang ngồi mày mò học viết content, mình tự hỏi làm sao để có thể tạo ra một bài viết hay? Một bài viết vừa giúp mình phát triển về kiến thức, kỹ năng vừa đem giá trị cho người khác. Là một dân content mình phải luôn tìm tòi học hỏi, trau dồi các kiến thức và tư duy của bản thân.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng đi tìm giấc mộng của riêng mình. Chẳng thể mãi là một đứa trẻ, cứ đam mê - cứ dại khờ.

Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.