Mưa khóc cho bản thân mình
Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Trong cuộc đời là vậy, đôi lúc bạn biết mình đang yêu một người nhưng chẳng biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Để khiến họ lại gần hơn. Đôi lúc cũng chỉ là tự dày vò một chút để nhìn xem bản thân mình còn gì muốn theo đuổi. Yêu một người là vậy hay nhiều người cũng vậy. Cũng luôn sợ bản thân mình không thể cho họ được cái gọi là "Hạnh Phúc". Trách bản thân và lòng này rằng:" Đã từng yêu quá nhiều để rồi bây giờ trở nên yếu đuối và sợ sệt trước tình yêu". Thà bao năm tháng qua tôi không gặp người, để bây giờ người khóc - người cười mặc riêng tôi. Hạnh phúc là vậy, là những tâm sự đầu đời, là những câu chuyện muốn kể cùng ai đó. Gió mùa bắt đầu lạnh rồi, mưa bắt đầu rơi rồi. Nhưng nhìn lại cuộc đời như những giọt mưa ngoài kia. Rơi trong đêm lạnh vắng, vẫn mong có một ánh nắng là nụ cười của em đi bên cạnh. Vậy mà chẳng thể biết cách nào để em gần bên. Anh nhìn mưa, nhìn về quá khứ nhìn về cuộc đời rồi anh lại luôn tự trách chính bản thân mình.
Em có từng đọc được câu này chưa: “Don’t spend all your health in search of wealth”. Nếu ai từng đọc nhiều sẽ biết ý nghĩa đầy đủ của câu này. Câu này mình chỉ muốn hiểu nó đơn giản thôi vì càng hiểu nó mình càng cảm thấy đau đớn cho bản thân mình.
Ngoài trời mưa nhiều lắm đấy.
Vẫn thương thay cho bản thân mình.
Gió thổi từng cơn mưa, gió nhẹ.
Để lòng vui như "hạnh phúc" bên đời.
Nếu cuộc đời tôi là một vở diễn, tôi xin diễn hết cả cuộc đời...
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Say hạnh phúc, bình yên. Say gió mát bên thèm.Say đời là giấc mộng.Lạc khúc mộng an yên.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình

Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.

Nhưng những điều đó không phải là tất cả đối với mình, mình không cam chịu sự ổn định đó, và không thích cách an phận như vậy khi mà mình chưa thật tìm được mình là ai giữa cái rốn vũ trụ này. Và rồi, mình phóng tầm mắt, cắm đầu, lao như con thiêu thân vào dòng đời. Mình đã từng sống vì hư danh như vậy đó.

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.
