Mưa khóc cho bản thân mình
Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Trong cuộc đời là vậy, đôi lúc bạn biết mình đang yêu một người nhưng chẳng biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Để khiến họ lại gần hơn. Đôi lúc cũng chỉ là tự dày vò một chút để nhìn xem bản thân mình còn gì muốn theo đuổi. Yêu một người là vậy hay nhiều người cũng vậy. Cũng luôn sợ bản thân mình không thể cho họ được cái gọi là "Hạnh Phúc". Trách bản thân và lòng này rằng:" Đã từng yêu quá nhiều để rồi bây giờ trở nên yếu đuối và sợ sệt trước tình yêu". Thà bao năm tháng qua tôi không gặp người, để bây giờ người khóc - người cười mặc riêng tôi. Hạnh phúc là vậy, là những tâm sự đầu đời, là những câu chuyện muốn kể cùng ai đó. Gió mùa bắt đầu lạnh rồi, mưa bắt đầu rơi rồi. Nhưng nhìn lại cuộc đời như những giọt mưa ngoài kia. Rơi trong đêm lạnh vắng, vẫn mong có một ánh nắng là nụ cười của em đi bên cạnh. Vậy mà chẳng thể biết cách nào để em gần bên. Anh nhìn mưa, nhìn về quá khứ nhìn về cuộc đời rồi anh lại luôn tự trách chính bản thân mình.
Em có từng đọc được câu này chưa: “Don’t spend all your health in search of wealth”. Nếu ai từng đọc nhiều sẽ biết ý nghĩa đầy đủ của câu này. Câu này mình chỉ muốn hiểu nó đơn giản thôi vì càng hiểu nó mình càng cảm thấy đau đớn cho bản thân mình.
Ngoài trời mưa nhiều lắm đấy.
Vẫn thương thay cho bản thân mình.
Gió thổi từng cơn mưa, gió nhẹ.
Để lòng vui như "hạnh phúc" bên đời.
Nếu cuộc đời tôi là một vở diễn, tôi xin diễn hết cả cuộc đời...
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết.

Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.

Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.

Chúng ta ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng đi tìm giấc mộng của riêng mình. Chẳng thể mãi là một đứa trẻ, cứ đam mê - cứ dại khờ.

Mới đây, trong lần nói chuyện với một người bạn, tên cô ấy là Sù. Cô ấy chia sẻ "Mình vẫn còn lung bung, thích bay nhảy, thích trải nghiệm thêm thứ này, thứ kia". Và nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy, nhưng mình đã làm những điều như vậy cách đây 2 năm rồi. Giờ đây, mình thích sống ở một nơi thật bình yên, làm công việc mình thích, ngồi viết những bản nhạc và sống với những thứ mình đang mong cầu.

Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Trước đây tôi từng viết.Giữa người với người.Rút cuộc là vì điều gì?Bây giờ tôi đã có câu trả lời.Đó là hơi ấm.
