Mưa khóc cho bản thân mình
Nếu cuộc sống được lựa chọn. Làm gì cho ta lựa chọn? Con đường ta không phải vì ta phải đi mà nhất định phải đi. Đi về phía trước chính là cách ta phải làm

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Trong cuộc đời là vậy, đôi lúc bạn biết mình đang yêu một người nhưng chẳng biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Để khiến họ lại gần hơn. Đôi lúc cũng chỉ là tự dày vò một chút để nhìn xem bản thân mình còn gì muốn theo đuổi. Yêu một người là vậy hay nhiều người cũng vậy. Cũng luôn sợ bản thân mình không thể cho họ được cái gọi là "Hạnh Phúc". Trách bản thân và lòng này rằng:" Đã từng yêu quá nhiều để rồi bây giờ trở nên yếu đuối và sợ sệt trước tình yêu". Thà bao năm tháng qua tôi không gặp người, để bây giờ người khóc - người cười mặc riêng tôi. Hạnh phúc là vậy, là những tâm sự đầu đời, là những câu chuyện muốn kể cùng ai đó. Gió mùa bắt đầu lạnh rồi, mưa bắt đầu rơi rồi. Nhưng nhìn lại cuộc đời như những giọt mưa ngoài kia. Rơi trong đêm lạnh vắng, vẫn mong có một ánh nắng là nụ cười của em đi bên cạnh. Vậy mà chẳng thể biết cách nào để em gần bên. Anh nhìn mưa, nhìn về quá khứ nhìn về cuộc đời rồi anh lại luôn tự trách chính bản thân mình.
Em có từng đọc được câu này chưa: “Don’t spend all your health in search of wealth”. Nếu ai từng đọc nhiều sẽ biết ý nghĩa đầy đủ của câu này. Câu này mình chỉ muốn hiểu nó đơn giản thôi vì càng hiểu nó mình càng cảm thấy đau đớn cho bản thân mình.
Ngoài trời mưa nhiều lắm đấy.
Vẫn thương thay cho bản thân mình.
Gió thổi từng cơn mưa, gió nhẹ.
Để lòng vui như "hạnh phúc" bên đời.
Nếu cuộc đời tôi là một vở diễn, tôi xin diễn hết cả cuộc đời...
0
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Cũng có thể mình chưa tự tin, chưa tự tin vào khả năng của chính mình ở hiện tại, hay không muốn người khác biết đến những dòng cảm nghĩ nội tâm và thấy mình yếu lòng. Mình biết, mình chỉ mới tập tành viết, những bài viết của mình rất đơn giản và mang tính cá nhân còn nhiều. Do vậy, mình chỉ biết cố gắng, nỗ lực trau dồi cách mình viết mỗi ngày.

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Nhưng những điều đó không phải là tất cả đối với mình, mình không cam chịu sự ổn định đó, và không thích cách an phận như vậy khi mà mình chưa thật tìm được mình là ai giữa cái rốn vũ trụ này. Và rồi, mình phóng tầm mắt, cắm đầu, lao như con thiêu thân vào dòng đời. Mình đã từng sống vì hư danh như vậy đó.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Hỏi đời này ai mà không mộng mơ.Một giấc mộng đôi lúc là hoang đường.Nhưng ta có thể sống bao nhiêu kiếp nữa.Để giấc mơ vẽ thành giấc mộng hoa.

Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Chúng ta sinh ra trên đời này đều có lí do, đều có mơ ước và đều có hoài bão. Mỗi người sinh ra đều là khởi nguồn cho những suy tư trong đời. Hành trình của mỗi người khác nhau, mơ ước của mỗi người khác nhau. Nhưng cuối cùng chung quy cũng là một ước mơ hạnh phúc.

Không biết mình có gì vào ngày mai nhưng đôi chân này đã bao lần vấp ngã. Đôi tay này nâng hoa cũng nâng khổ đau của đời này. Tôi vẫn như câu chuyện đầu tiên tôi vẫn viết: “Chỉ cần đôi tay này không nhúng chàm thì tôi vẫn còn theo đuổi đam mê