Năm tháng ấy, thời điểm ấy, đúng lúc ấy là "tôi yêu em".
Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Đúng Lúc Ây Là "Tôi Yêu Em"
Năm tháng ấy, thời điểm ấy, đúng lúc ấy là "tôi yêu em".
Tôi đã trải qua cay đắng nhiều thế, nhìn lại cũng chỉ là kỉ niệm mà thôi.
Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi
sợ
trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.
Có lẽ tình yêu là thứ đơn giản nhất để con người chạm đến và quên đi. Nhưng những cảnh hoàng hôn, những buổi chiều,
những lần nắm tay trên con phố vắng và những lần lén nhìn em lại không thể nào quên.
Dẫu biết tình yêu là đau thương thế nhưng vẫn chưa một lần hết hy vọng xin yêu và được yêu.
Cánh chim trời bay về trong gió.
Có biết hôm qua nơi đây có người khóc, người cười.
Bây giờ người đã bình yên và hạnh phúc.
Chỉ mình tôi nhìn biển, buồn ra khơi.
Nghe tiếng gió vọng lại từ thuở ấy.
Có tiếng cười, tiếng đùa giỡn đôi ta.
Em còn nhớ cảnh hoàng hôn ngày ấy.
Chuyến tàu nào còn khóc cảnh chia ly.
Tự Lòng
Anh là vậy, một người mang nhiều: "Cảm xúc".
Những bài viết của anh nó đều mang một ý nghĩa nào đó, với anh và người anh muốn nói."Chuyến tàu hoàng hôn" chuyến
tàu này có thể ra đi và không bao giờ trở lại. Tại sao là vậy chứ, tại sao luôn lại là hoàng hôn. Năm ấy, tôi rời xa
người là một buổi chiều buông. Nước mắt tuôn ra xóa nhẹ bao nỗi lòng. Tiếp đến là một buổi chiều nọ, tôi đứng trông
theo bóng người dẫn khuất xa tầm mắt, nước mắt chảy ngược vào lòng, đau chẳng thể nói nên lời. Và lần ấy, tôi vẫn
tỏ ra mình ổn trước mặt người, hoàng hôn đã chìm dần vào bóng tôi, biết sau lần này sẽ rời xa nhưng vẫn tỏ ra rằng
như chưa có chuyện gì cả.
Có phải là như vậy: Hoàng hôn thường rất đẹp và mang những nỗi buồn...
Dẫu biết người rời xa là mãi mãi.
Nhưng vẫn mong ngược phố đôi lần.
Dẫu biết người ra đi chẳng đọng lại.
Nhưng vẫn buồn khi chợt thấy bóng hình ai.
Dẫu biết mơ chẳng thể là mãi mãi.
Nhưng vẫn mong hạnh phúc tựa đôi lần.
Dẫu biết buồn này ngày mãi chẳng đọng lại.
Nhưng vẫn chưa tìm được người đến tương lai.
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Anh sẽ xây nơi không có muộn phiền.Ở nơi đó chỉ có bình yên và vui vẻ.Sống giữa mộng đời thật an yên.

Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.

Sau 2 năm dành thời gian cho bản thân theo đuổi đam mê trở thành một giáo viên tiếng Anh, giờ đây tôi mới có chút thời gian tự do cho chính mình. Nhớ những giây phút, ngày tháng trong 2 năm đó, mình khóc lên khóc xuống cho con đường lý tưởng do chính mình đặt ra.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.

Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

Say hạnh phúc, bình yên. Say gió mát bên thèm.Say đời là giấc mộng.Lạc khúc mộng an yên.

Chỉ muốn tìm đến nơi nào đó bình yên.Nhưng chỉ tiếc, bình yên sao mãi đi tìm.