Người ta chọn cách ra đi, anh chọn cách trở về.
Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ.
Hoa House
Ngày 25 tháng 06 năm 2024
Anh chọn thành phố này bởi hai điều: "Yên Bình" và "Tình Yêu".
Anh biết hành trình anh chọn còn rất dài và rất dài nữa. Nhưng anh tin vào bản thân mình và cách anh làm.Trên con đường anh đi là sự cố gắng và không ngừng nỗ lực. Anh phải biết mình đang đi đâu và phải sống như thế nào.
Đêm nay lại là một đêm trắng đêm trong chuỗi ngày xây dựng từng viên gạch nhỏ trên hành trình xây dựng ước mơ của chính mình. Nhưng sự cố gắng của anh hằng ngày và những gì anh thấy mình làm được. dù thành tích có thể chưa đến nhưng anh tin rằng một ngày bông hoa đó sẽ tỏa ngát hương cho đời.
Trên con đường anh đi,anh phải biết mình là ai? Đi đâu và làm gì?
Anh biết con đường đó là con đường anh chọn dù đôi lúc là mệt mỏi và chông gai nhưng anh chưa từng nghĩ đến hai từ "Từ - Bỏ". Dù bao nhiêu đi nữa, đôi chân trên con đường đó đã đủ lắm bùn nhưng đôi tay này, lòng này chưa một lần vướng bận. Cánh chim vẫn cần người nuôi dưỡng những ước mơ. Anh không bao giờ muốn người khác biết anh nghĩ gì. Chỉ anh và anh biết mình muốn làm gì.
Nhà triết học Nietzsche có nói thế này:
"Một người biết bản thân sống vì điều gì, có thể chịu đựng được mọi loại cuộc sống."
Thực ra trong lòng mỗi người đều biết rõ, cuộc sống không có đường tắt và nếu có thì đa số đều là cạm bẫy.
Muốn đạt được thứ gì đó bạn phải bỏ ra rất nhiều. Nếu không nỗ lực hết mình, không thì cuộc sống sẽ đòi lại bạn gấp bội.
"Nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian này thì những người khác chỉ là tạm bợ, anh không muốn tạm bợ"
( Bên Nhau Trọng Đời | Cố Mạn )
Em biết không? Dĩ Thâm đợi Mặc Sênh 7 Năm. Và cũng 7 năm rồi anh chưa bắt đầu một chuyện tình với ai cả.
"Em biết không? có một loài hoa. Một loài hoa tên là mộng vô thường. Bông hoa ấy chỉ nở vào mùa đông trong lòng người chân thật, vậy mà đã chết giữa đêm xuân". Mong sau này vào một ngày nào đó, có thể tìm kiếm được người có đủ tâm hồn để vun trồng vào lòng người đã nguội lạnh.
“Dĩ Thâm đã đợi cô ấy 7 năm.
Không, không phải là 7 năm.
Anh ấy luôn đợi.
Nhưng Mặc Sênh lại quay về sau 7 năm.
Nếu lúc đó cô ấy không quay về.
Chỉ sợ anh sẽ đợi cô ấy cả đời.
Cảm ơn cô đã quay về, quay về với anh ấy.”
Giống như tôi đợi em vậy đó. Tôi thấy chúng ta không thể sánh cùng Mặc Sênh và Dĩ Thâm được nhưng tôi luôn muốn chúng ta đều có một kết thúc đẹp như họ.
Bài sau
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.
Bài Viết Liên Quan
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.