Ta chưa từng chọn thứ cho riêng mình.
Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 06 năm 2024

Mây của trời, gió của gió.
Bầu trời xanh, đỏ, xám rồi lại xanh.
Hoa nở rồi rụng, vốn dĩ là vậy.
Mây theo mây, gió theo gió.
Giữa vũ trụ bao la này, ta là của riêng ai.
Chẳng thể nói được ngày mai hay mai này.
Giữa đất trời ta cạn chén say trời lộng gió.
Mưa giăng lối nhỏ, đèn đường giăng đêm
Đêm trắng đêm, bao canh tàng ta đã có mặc đếm.
Chẳng thể kể cho thế nhân, và chẳng thể kể cho thiên hạ.
Vĩ chí họa, họa giấc mộng hành Hoa.
Uống chén say tình giữa đất trời bao la.
Cay đắng ngọt ngùi, chỉ mình ta với ta.
Hương gió thoảng trời đông,
Chẳng thể sống trọn, trọn mộng đời.
Trọn kiếp này chẳng thể nói là tự vô không.
Màu bình minh là gì? Là giấc mộng phải không?
Gió đến rồi đi, như mây của trời.
Y phục mặc vào người rồi lại thay ra.
Như lá thay hoa, hoa thay lá.
Không nói cho người nghe, cũng chẳng cho người hiểu.
Nhiều điều trên đời, vốn dĩ đã là không.
Không ưu tư, sầu muộn, không vội vàng.
Lá đến thay vàng rồi lại xanh.
Hoa nở, đại vũ cánh hoa tàn.
Vân vũ họa tình vũ đại khang.
Nước ngọt do đường, cay do gừng.
Đắng do cà và thơm do hoa.
Có loài hoa nào là vĩnh cữu.
Có gì trên đời này là mãi mãi.
Và "buổi tiệc nào không tàn"
Giống như mây hợp rồi tan.
Sương đọng trên lá vào buổi sáng.
Sau một đêm mưa phủ trắng trần gian.
Có một chuyện cứ giữ cho riêng mình.
Như chuyện giữa người và người...
Vốn dĩ là gì?
Đã bao lần tự viết, rồi phai.
Ghi rồi lại bỏ.
Cũng chính là nó.
Có rồi lại không.
Người nói trăm hạt mưa...
Ta chỉ nói về một cánh hoa, một loài hoa
Cuối cùng con người cũng phải đi tìm nó.
Lẽ sống và sứ mệnh của riêng mình.
Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.
Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.
Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.
Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.
Vốn dĩ thế tự hoa vũ vũ hoa.
Chẳng thể giơ tay nắm nắng, gió hay mây trời.
Vốn dĩ trong lòng đã có Hoa, chẳng thể nắm lấy trong lòng bàn tay.
Không phải vì hoa không đẹp, hay hoa không mang hương sắc.
Bởi vì lòng ta đã Vô.
Vô Hoa, Vô Mộng, Vô Thường và Vô Không.
2
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Chẳng màn thế sự, hoa sẽ tàn. Đời người như mộng, rồi sẽ tan.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Trái tim nhỏ bé được nuôi dưỡng bằng nỗi đau. Bỗng thấy thế giới thật nhiệm màu. Hoa nở như những câu chuyện tô vẽ một đời người. Tôi yêu hoa yêu là yêu những điều nhỏ bé như một kiếp đam mê.

Trăm bông hoa chẳng thể đổi lấy đám mây trời.Trăm kiếp người có thể đổi lấy một khoảng trời bình yên?

Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Không ước vọng quá nhiều, không hơn thua quá nhiều. Không nhiều chuyện quá nhiều và bỗng thấy lòng an yên.

Lòng đau không phải do trăng sáng hay tròn. Lòng đau vì lòng người chẳng hiểu được ánh trăng kia. Nghe trăng từ lúc thức trắng trong rừng sâu. Tiếng lá xào xạc theo bước chân từng bước. Ngắm trăng từ lúc thuở thiếu thời, niên thời nhưng gần 30 cũng chẳng thấy trăng cao.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.