Ta chưa từng chọn thứ cho riêng mình.
Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.
Hoa House
Ngày 26 tháng 06 năm 2024
Mây của trời, gió của gió.
Bầu trời xanh, đỏ, xám rồi lại xanh.
Hoa nở rồi rụng, vốn dĩ là vậy.
Mây theo mây, gió theo gió.
Giữa vũ trụ bao la này, ta là của riêng ai.
Chẳng thể nói được ngày mai hay mai này.
Giữa đất trời ta cạn chén say trời lộng gió.
Mưa giăng lối nhỏ, đèn đường giăng đêm
Đêm trắng đêm, bao canh tàng ta đã có mặc đếm.
Chẳng thể kể cho thế nhân, và chẳng thể kể cho thiên hạ.
Vĩ chí họa, họa giấc mộng hành Hoa.
Uống chén say tình giữa đất trời bao la.
Cay đắng ngọt ngùi, chỉ mình ta với ta.
Hương gió thoảng trời đông,
Chẳng thể sống trọn, trọn mộng đời.
Trọn kiếp này chẳng thể nói là tự vô không.
Màu bình minh là gì? Là giấc mộng phải không?
Gió đến rồi đi, như mây của trời.
Y phục mặc vào người rồi lại thay ra.
Như lá thay hoa, hoa thay lá.
Không nói cho người nghe, cũng chẳng cho người hiểu.
Nhiều điều trên đời, vốn dĩ đã là không.
Không ưu tư, sầu muộn, không vội vàng.
Lá đến thay vàng rồi lại xanh.
Hoa nở, đại vũ cánh hoa tàn.
Vân vũ họa tình vũ đại khang.
Nước ngọt do đường, cay do gừng.
Đắng do cà và thơm do hoa.
Có loài hoa nào là vĩnh cữu.
Có gì trên đời này là mãi mãi.
Và "buổi tiệc nào không tàn"
Giống như mây hợp rồi tan.
Sương đọng trên lá vào buổi sáng.
Sau một đêm mưa phủ trắng trần gian.
Có một chuyện cứ giữ cho riêng mình.
Như chuyện giữa người và người...
Vốn dĩ là gì?
Đã bao lần tự viết, rồi phai.
Ghi rồi lại bỏ.
Cũng chính là nó.
Có rồi lại không.
Người nói trăm hạt mưa...
Ta chỉ nói về một cánh hoa, một loài hoa
Cuối cùng con người cũng phải đi tìm nó.
Lẽ sống và sứ mệnh của riêng mình.
Chẳng ai ràng buộc ai và chẳng có điều gì giữ lại.
Ta không tắt nắng đi và cũng chẳng buộc gió để làm gì.
Màu không nằm trên cánh hoa, mà nằm trong đôi mắt.
Hương không nằm ở nhụy mà nằm ở trong lòng.
Vốn dĩ thế tự hoa vũ vũ hoa.
Chẳng thể giơ tay nắm nắng, gió hay mây trời.
Vốn dĩ trong lòng đã có Hoa, chẳng thể nắm lấy trong lòng bàn tay.
Không phải vì hoa không đẹp, hay hoa không mang hương sắc.
Bởi vì lòng ta đã Vô.
Vô Hoa, Vô Mộng, Vô Thường và Vô Không.
Bài sau
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.
Bài Viết Liên Quan
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.