Tôi muốn đem cả bầu trời vào căn nhà nhỏ HOA.
Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 06 năm 2024

Những gì hôm qua chưa đến,hôm nay sẽ đến. Những hôm nay chưa đến, ngày mai sẽ đến.
Những điều tốt đẹp sẽ đến vào thời điểm thích hợp nhất. Không có cái gọi là đúng người sai thời điểm, cũng không có cái gọi là đúng thời điểm và sai người. Chỉ là con người tìm quá nhiều lí do cho những chuyện không trọn vẹn.
Trái đất chẳng phải hình cầu sao ta mong trên đời có điều hoàn hảo. Yêu em không phải là sự lựa chọn hoàn hảo nhưng chắc chắn là sự lựa chọn phù hợp. Giữa muôn vạn bông HOA, sao ta cứ phải chọn bông hoa đẹp nhất. Chỉ cần ta tìm được một bông hoa nhỏ để nuôi trồng thì cuộc đời nãy há dĩ có gì quan trọng?
Anh Chưa Từng Vẽ Mùa Xuân
Cũng Chưa Từng Mơ Giấc Mộng
Sống Một Cuộc Sống Bán Trà
Và Một Khoảng Trời Bình Yên.
Đôi Chân Trên Con Đường Nhỏ
Và Phải Vẽ Một Giấc Mộng
Mộng Này Tự Gọi Là HOA
Cùng Căn Nhà Gọi Là HOUSE.
Giọt Nước Mắt Vẽ Ngôi Nhà.
Giọt Mồ Hôi Để Vẽ Mộng
Những Câu Chuyên Để Vẽ Đời.
Những Nụ Cười Để Vẽ Ta
Ta Tự Say Với Cuộc Tình.
Ta Chìm Đắm Trong Cuộc Vui.
Ta Lạc Trong Mộng Vô Thức.
Ta Mỉm Cười Để Mãi Mãi.
Tôi muốn đem cả bầu trời vào căn nhà nhỏ HOA.
Giữa thành phố tấp nập dòng người. Không phải ngoại ô, cũng không phải là nội thị. Có một căn nhà nhỏ tên là HOA HOUSE.
Muộn phiền xin ở lại.
Ở lại phố xa hoa.
Bên trong căn nhà nhỏ.
Có HOA và bầu trời.
Tôi đã tìm một giấc mộng, một ước mộng để mộng mơ. Tôi là kẻ dại khờ và luôn tự nhận mình là vậy. Tôi chưa bao giờ mộng ước gì cao sang. Tôi chỉ ước bản thân mình trên đời này để sống chứ không phải tồn tại. Một là một thực thể hay một vật thể có trái tim, trái tim biết nghĩ suy.
Tôi đã từng nghĩ mộng đời hay mộng người nay được bao lâu?
Có phải như kia? Một cánh chim trời.
Bay cao, bay nhanh như một cơn gió.
Rồi cuối cùng cũng tìm nơi chốn bình yên.
Muộn phiền kia tôi xin để lại.
Để giữ lại đời một chút yên vui.
Giữa xã hội, muộn phiền và tìm phiền muộn.
Vậy ta không tìm nơi nào đó để yên vui.
6
lượt xem
Người viết bài
Huỳnh Nhân Quốc
Full-stack Developer
Bài Viết Liên Quan

Anh không biết bao lâu, anh mới có đủ khả năng xây một căn nhà nhỏ.Anh không biết đến bao giờ, anh mới có thể ngồi thẩn thờ để nhìn một nhành hoa.Anh không biết thế nào để yêu thương là đủ.Anh không biết tại sao anh lại thích một người.

Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Nhưng con xin người. Đôi chân của con trên hành trình vạn dặm này chỉ là đôi chân trần chẳng mong sống trọn vẹn. Đời người là dài để con nhìn hêt hồng trần, nhân thế.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.

Say hạnh phúc, bình yên. Say gió mát bên thèm.Say đời là giấc mộng.Lạc khúc mộng an yên.

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình