Tôi vẫn là cô gái quê, nghiện mua sắm nhưng mù thời trang.
Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm.

Hoa House
3 phút đọc
@hoahouse
26 tháng 03 năm 2021

Năm 18 tuổi, tôi - một cô gái chăn trâu đen nhẻm từ quê lên thành phố học đại học, có hai từ để mô tả về tôi là lúa và quê. Thời trang là hai từ rất chi là xa xỉ đối với một cô gái nhà nông như tôi thuở đó. Bởi lẻ, tuổi thơ của đứa thường xuyên theo đuôi trâu gắn liền với những chiếc quần, áo cũ kỹ lắm những vết ố bẩn bùn, rách mông, tẹt háng. Thời đó, tôi thèm khát được ngửi mùi của những chiếc quần áo mới, hay những bộ đồ cũ thế hệ. Cũng hiếm lắm, thời đó làm gì có cơ hội mua đồ mới, cũng chẳng có chị em nào để ké đồ cũ như kiểu chị em con nhà người ta. Tôi còn nhớ năm cấp 3, tôi thầm thích một chị khóa trên vì cách ăn vận đẹp và thu hút, cứ mỗi khi có dịp gặp chị ấy, tôi cố gắng chạy theo sau lưng chị để ngắm nghía chút xíu. Hay hồi còn bé tí, tôi mê tít chương trình truyền hình “Thời trang và cuộc sống”. Không biết sao hồi đó tôi lại thích xem những chương trình thời trang như vậy nữa. Nhưng không biết sở thích ấy dần phai tàn từ lúc nào nữa.
Tôi sống quen mùi thành phố từ đó đến nay, nhưng không thể nào bớt phai mùi lúa. Lúc còn đi học, với ví tiền sinh viên tôi chỉ dám mua những chiếc áo thun rẻ tiền ở chợ đêm mà thôi. Lúc đi làm, tôi kiếm được chút tiền để lo cho bản thân, nhưng nói đến việc mua đồ thì mình cũng không sành việc chọn lựa lắm. Trải qua những năm tháng đó, tôi tích lũy cho mình cái tính “tiếc” của một đứa con gái nhà quê. Cho dù có một khoảng thời gian làm ra tiền, tôi có thể sắm cho mình những bộ đồ mới, nhưng cái nết trời đánh vẫn không thay đổi. Những bộ đồ củ của tôi, ngoại trừ bị rách thì tôi vẫn quyết tâm gìn giữ chúng theo chân mình từ đời này sang đời khác, trái ngược lại với những đứa bạn cùng phòng, chúng nó có vẻ dứt khoát hơn, phóng khoáng hơn và cũng chịu chơi hơn. Cũng chính vì thế, tôi đã tự tạo ra cho mình một bản sắc riêng đó là “lúa” và “quê”. Tôi hay cười cợt và nói đùa với chúng bạn “cách ăn mặc của tao vẫn không sao quý sờ tộc được tụi bây nà”
Bây giờ tôi vẫn chưa tự tin có cho mình một phong cách ăn mặc thật sự riêng. Đôi lúc tôi chán bỏ xứ cái phong cách thời trang của chính mình. Mình không biết phối đồ, hay mix & match gì cả. Có lẽ, thời gian này giúp tôi có một khoản thời gian cho việc nhìn nhận lại chính mình.
1
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Sống ở nơi phố nhỏ.Chọn góc nhỏ yên bình.Nhưng trong lòng biển rộng , chẳng diễn tả bằng lời.

Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Nhưng những điều đó không phải là tất cả đối với mình, mình không cam chịu sự ổn định đó, và không thích cách an phận như vậy khi mà mình chưa thật tìm được mình là ai giữa cái rốn vũ trụ này. Và rồi, mình phóng tầm mắt, cắm đầu, lao như con thiêu thân vào dòng đời. Mình đã từng sống vì hư danh như vậy đó.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Mây trên trời kia soi sáng xuống mặt hồ mênh mang như kể hộ lòng ta với đời, với trời.Bài hát xưa lại cất lên, che mây trời - che người vọng không.Hoa kia nở đến lúc sẽ tàng, lòng người giữ muôn vàng sự thế gian.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Có những đêm buồn,lạnh vắng vẫn tìm về nơi chốn cũ để quên đi những ngày đã từng. Tự trách bản thân rằng:"Tại sao khi yêu ai,lại yêu như vậy.