VẼ MỘT CHÚT CẦU VÒNG
Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.
Hoa House
Ngày 25 tháng 06 năm 2024
Người ta thường hỏi:"Đi đâu để tìm một hạnh phúc?".
Anh vẫn nhớ câu nói trong nhật ký của anh rằng:"trăm năm mới biết tri nhân" và "giữa người với người là gì".
Anh không biết hạnh phúc là gì. Anh chỉ biết những phút giây này sẽ mãi mãi được giữ lại. Giữ lại ở đây, ở đó và ở tâm hồn này.
Hạnh phúc cũng giống như cầu vồng vậy. Phải gặp đúng người, đúng lúc, đúng thời điểm.
Mặt trời xuống núi, hoàng hôn buông dài qua những hàng cây, lối nhỏ. Con thuyền chở cát, ra khơi rồi lại trở về sau một ngày làm việc. Con nước nhỏ dập dìu theo từng tiếng sóng nhỏ vào bờ cát. Vẽ lên cảnh hoàng hôn lối nhỏ chiều buông. Giữa mây trời, gió nước ta tự say chén tình giữa thiên nhiên, đất trời của tạo hóa. Không lớn lao, chỉ nhỏ thôi là ta có thể ở bên những người mà ta lấy chữ duyên để hội ngộ giữa cuộc đời này.
Em có nghe thấy không?
Tiếng chim trời đang phủ ở đằng xa xa ấy.
Khi mây trời, gió nước phủ lên con sóng xô.
Không mang sầu lo giữa đời người vô tận.
Vẽ trong ta một bức tranh tựa một ân tình.
Giữa vũ trụ bao la này, anh chỉ là một hạt cát nhỏ.
Vẽ cho đời một điểm chấm giữa một ngàn hoa.
Anh muốn viết nhiều hơn thể nữa.
Để vẽ lên bức tranh ngọa thủy sơn tình.
Gió và mây kéo về bên bờ đất nhỏ.
Giữa đời này mà cứ ngỡ tựa trăm năm.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh dẫn em đến nơi này.
Giữa mây và trời như muốn vẽ cho em một bến đỗ.
Những bông hoa ngày ấy đã trổ.
Khi em về,hoa lại đợi em sang thăm.
Ngày hôm ấy là một ngày nắng đẹp.
Nhưng hôm nay lại vẽ thêm cầu vồng.
Như muốn nói mùa xuân đã xa nắng.
Ngày em về môi đỏ lại môi anh.
Em biết không anh là người khờ dại.
Chờ em nên anh đến nỗi dại khờ.
Khi những con đường mang tên phố thị.
Đến nơi nào cũng có bóng hình em.
Mây có đứng đợi vào một ngày nhạt nắng.
Hay theo gió về tận cuối chân trời.
Buông mưa xuống vào một ngày nắng hạ.
Vẽ cầu vồng để làm được em vui.
Anh không vẽ lên được cầu vồng.
Cũng chẳng thể kết thành ngàn mây.
Kéo bầu trời vào một ngày nắng hạ.
Lỡ làm mưa lên đôi má em đầy.
Anh chỉ có tấm thân này khờ dại.
Dẫn em đi giữa gió núi mây ngàn.
Bước chân ta qua từng con phố nhỏ.
Vẽ cho người thêm một chút bình yên.
Cảm ơn mưa, trời, gió, mây… đã giúp anh vẽ lên ngày nắng đẹp.
Cảm ơn người người người và người giúp tôi vẽ lên được bình yên.
Phú Ninh · Tam Kỳ · Quảng Nam
Bài sau
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.
Bài Viết Liên Quan
Chắc hẳn, trong số chúng ta đã từng có ý định trở thành một người viết nhưng còn nhiều đắn đo, bỡ ngỡ, đúng không? Mình cũng từng muốn theo đuổi nghề viết, song bản thân vẫn còn hoang mang và chưa biết bắt đầu từ đâu? Nhưng với một quyết tâm mãnh liệt và trong lòng mình luôn ấp ủ hạt giống mang tên “Tôi-phải-trở-thành-người-viết” và hằng mong đợi ngày hạt giống ấy nứt vỏ, bén rễ, nảy mầm.