Viết cho năm 2020 - Viết cho một nụ cười.
Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Tình sầu, ái mộng ly tang. Có thể ngôn từ là vũ khí lợi hại nhất mà làm tổn thương một con người.
2020, một nụ cười. Cười vì niềm vui, cười vì hạnh phúc và cười vì cô đơn.
Có lẽ bông hoa đã nở từ mùa xuân tàn theo ngày năm ấy. Sau thời gian đó tôi lại lặng lẽ sống một cuộc đời.
Cười một chút cho niềm vui sẽ đến, cười một chút cho những việc đã làm, cười một chút cho hạnh phúc đã mang.
Năm 2020, có lẽ là năm ngắn nhất và dài nhất của một tuổi đời 25. Có những hình ảnh cũ cũng khiến tôi vui, có những câu chuyện cũ cũng khiến tôi buồn. Nhưng tôi thích cách tôi sống bây giờ "Bình yên là hạnh phúc". Hẹn ngày mai một mùa hoa nữa lại nở. Hẹn bình yên ngày mai sẽ đi tìm. Hẹn cuộc tình ngày mai sẽ tìm lại. Hẹn bản thân chờ đợi một tương lai.
Ngày mai, mặt trời sẽ lên và là một cơ hội mới để thử. Tôi vui vì những gì đã làm. Vui vì nỗi đau đã nhận, vui vì khổ mộng đã giành.
Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.
Ngày mai tôi sẽ sống lại cuộc đời,cuộc đời mà tôi đã đánh mất. Ngày mai tôi sẽ sống lại cuộc đời, cuộc đời mà tôi đã lãng quên.
Ngày mai tôi vẫn chờ em đến hoặc về vì con đường là hành trình em chọn.
Ngày mai tôi vẫn cười dù người mang cho tôi hạnh phúc hay khổ đau.
“Hoa mộng vọng cánh chim trời”
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Anh biết cô đơn nào rồi cũng qua.Nhưng yêu em là đã,đã mất nữa tâm hồn.

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình

Cỏ của đất,đá của sông.Anh đem trồng vào chậu cây nhỏ.Rồi vào một ngày đẹp trời.Cỏ sẽ nở ra hoa màu tím.

Trước đây tôi từng viết.Giữa người với người.Rút cuộc là vì điều gì?Bây giờ tôi đã có câu trả lời.Đó là hơi ấm.

Ánh đèn sáng, vàng, xanh trắng.Nhưng vẫn một mình đứng nắng mưa.

Nhiều người hỏi tôi,tại sao không yêu ai nữa. Vì tôi sợ, tôi sợ thương ai một lần nữa. Tôi sợ đôi mắt ấy khóc, tôi sợ trong lòng người ấy buồn và tôi sợ đánh mất mình một lần nữa vì yêu ai đó.

Gió lạnh mùa đông, nắng mùa hạ.Ai sẽ nhắc mình phải ăn cơm.Mùi hương bếp cũ mang hơi ấm.Như chuyện đã qua nói mấy lời.

Mười năm – tôi đã ép bản thân sống trong những đam mê cháy bỏng, trong khát vọng, trong hoài bão và cả trong sự dại khờ. Tôi đã quên mất những điều giản dị của cuộc sống: mây trời, gió nước, tiếng diều bay, ánh mặt trời rọi qua tán lá, và cả những giấc mơ ngọt ngào thuở nào.