Viết cho năm 2020 - Viết cho một nụ cười.
Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.

Hoa House
2 phút đọc
@hoahouse
25 tháng 06 năm 2024

Tình sầu, ái mộng ly tang. Có thể ngôn từ là vũ khí lợi hại nhất mà làm tổn thương một con người.
2020, một nụ cười. Cười vì niềm vui, cười vì hạnh phúc và cười vì cô đơn.
Có lẽ bông hoa đã nở từ mùa xuân tàn theo ngày năm ấy. Sau thời gian đó tôi lại lặng lẽ sống một cuộc đời.
Cười một chút cho niềm vui sẽ đến, cười một chút cho những việc đã làm, cười một chút cho hạnh phúc đã mang.
Năm 2020, có lẽ là năm ngắn nhất và dài nhất của một tuổi đời 25. Có những hình ảnh cũ cũng khiến tôi vui, có những câu chuyện cũ cũng khiến tôi buồn. Nhưng tôi thích cách tôi sống bây giờ "Bình yên là hạnh phúc". Hẹn ngày mai một mùa hoa nữa lại nở. Hẹn bình yên ngày mai sẽ đi tìm. Hẹn cuộc tình ngày mai sẽ tìm lại. Hẹn bản thân chờ đợi một tương lai.
Ngày mai, mặt trời sẽ lên và là một cơ hội mới để thử. Tôi vui vì những gì đã làm. Vui vì nỗi đau đã nhận, vui vì khổ mộng đã giành.
Bình yên là góc nhà, là bình trà và hạnh phúc. Hẹn ngày mai ta sẽ lại gặp nhau. Cảm ơn đời đã không phụ bạc, cảm ơn người đã "lạc" chữ tình. Tôi muốn nói yêu em lần nữa... nhưng thôi "người đã quên tôi rồi". Tôi đợi ngày mai bình yên sẽ đến như đời người có thể mãi không quên.
Ngày mai tôi sẽ sống lại cuộc đời,cuộc đời mà tôi đã đánh mất. Ngày mai tôi sẽ sống lại cuộc đời, cuộc đời mà tôi đã lãng quên.
Ngày mai tôi vẫn chờ em đến hoặc về vì con đường là hành trình em chọn.
Ngày mai tôi vẫn cười dù người mang cho tôi hạnh phúc hay khổ đau.
“Hoa mộng vọng cánh chim trời”
0
lượt xem
Bài Viết Liên Quan

Bạn là một tia sáng?Hay chỉ là một ánh đèn.Không biết được điều gì có thể.Nhưng vẫn tin về những thứ chưa từng.

Hạnh phúc nhé đêm đông không lạnh nữa.Bình minh lên nhìn biển lúc trời xuân.

Lòng người như một cơn gió lạ, đến rồi đi - thấm u sầu.Thành phố này nhỏ lắm, nhỏ đến mức có thể tự kiếm bình yên."Hoa tâm" một loại hoa nở trong lòng, như vậy đã đến lúc tàn,

"Hãy ra ngoài khi trời còn sáng" đó là một câu nói của lòng tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng:" Hãy ra ngoài khi còn sáng, hãy ra ngoài để còn thấy mặt trời". 5 năm qua tôi chẳng biết làm gì ngoài 2 từ nghiên cứu, tôi nghiên cứu gì, tôi cũng chẳng biết.

Anh cũng mơ giấc mộng hoang đường.Mang hạnh phúc về mảnh bình yên.Chúng ta cũng nhau vẽ câu chuyện.Chuyện Ngu & Hạng hóa bình yên.

Trăm bông hoa chẳng thể đổi lấy đám mây trời.Trăm kiếp người có thể đổi lấy một khoảng trời bình yên?

Tôi co mình lại, chỉ thích cùng với chiếc máy tính cũ kĩ viết ra những câu chuyện xung quanh mình, khoảnh khắc cuộc sống mà tôi cảm được. Tôi thích ở một mình, lặng lẽ quan sát thế giới này chuyển động, thích trở thành hậu phương, lùi bước về phía sau để sống với chính mình

Có những đêm buồn,lạnh vắng vẫn tìm về nơi chốn cũ để quên đi những ngày đã từng. Tự trách bản thân rằng:"Tại sao khi yêu ai,lại yêu như vậy.
