Về Tụi Mình

Góc nhỏ mộng mơ

Hoa House là giấc mơ nhỏ của tụi mình

Có một nơi nhỏ bình yên, nằm giữa mây trời, nơi những ngày lặng gió chẳng vội vã trôi qua. Nơi mà thời gian không cần rót ly nước đã tràn, và trái tim cũng chẳng cần gồng mình mạnh mẽ. Tụi mình gọi đó là HOUSE – nhưng thật ra, nó giống một GIẤC MỘNG HOA. Một giấc mơ không phải để mơ, mà để ru lòng giữa những phút giây dịu dàng cuộc đời. Ở đó, có ánh nắng lỡ trượt chân rơi qua ô cửa mỗi sáng. Có tiếng chim kêu như đánh thức mầm xanh còn ngái ngủ. Có mùi hương bếp lan tỏa, ly cà phê vừa pha còn ấm, ly trà vừa thức mang hơi khói. Và có những người lặng lẽ sống dưới một bầu trời màu xanh, bình yên như những đám mây trôi chậm. Tụi mình không cố tạo nên câu chuyện thật hay. Chỉ cùng nhau lặng lẽ vẽ từng con chữ thành lời. Dù có lúc mệt mỏi, đôi khi buồn vui, mộng mơ hay ngây ngô như những kẻ mơ mộng. Giữa bầu trời này, hoa vẫn nở vào mùa xuân, chim vẫn ríu rít trên cành, và chú sâu nhỏ vẫn ngủ quên trong kén, quên cả mùa xuân đang đến. Tụi mình vẫn mộng mơ, mộng mơ như chưa từng hay đã từng mơ mộng. Hoa vẫn nở ngoài hiên, dưới bầu trời bình yên, không vì ai cả. Như tụi mình, sống và yêu thương dưới mảnh trời này – bầu trời của những kẻ mộng mơ.

Gặp Nhau – Giấc Mộng Hoa

Một ngôi nhà bình yên – ai mà chẳng từng mơ tới.
Một tình yêu dịu dàng – ai mà chưa từng đi tìm.

Anh gặp em vào một ngày nắng đẹp. Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, khẽ chạm vào đôi mắt em – đôi mắt khiến anh không thể nào quên. Anh vẫn nhớ rõ buổi đầu tiên ấy, khi nhìn thấy em, tim anh như bỏ lỡ một nhịp. Em là cô gái hay cười, và từ giây phút đó, mọi thứ trong anh như dịu lại.

“Hôm đó, em mặc chiếc áo sơ mi xanh. Mà chẳng hiểu vì sao, lòng anh lại lặng lẽ bước theo em từ hôm ấy.”

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên tụi mình nói chuyện.

– Em tên gì?
– Dạ, em tên Quyên.

Chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng anh biết, mình đã tìm được điều mà bao lâu nay vẫn lặng lẽ mong chờ.

Anh muốn cùng em xây nên một mái nhà – nơi dành cho những kẻ mộng mơ. Nơi ấy không cần lớn, chỉ cần đủ để hai trái tim trú ngụ, sống, yêu thương và mộng mơ. Những video đầu tiên của tụi mình – anh biết chắc, sau này khi nhìn lại, sẽ là những khoảnh khắc đẹp nhất. Là đoạn mở đầu dịu dàng cho một hành trình rất dài.

Anh còn nhớ lần đầu tụi mình gọi video sau hai năm không gặp. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, anh chẳng thể nói gì, chỉ ngốc nghếch nhìn em, rồi cười mãi như một thằng dại khờ. Anh cũng nhớ lần đầu tụi mình giận nhau – ánh mắt em buồn đến lạ. Và chính lúc đó, anh nhận ra: mình thương em nhiều hơn tất cả những gì có thể nói thành lời.

Anh vẫn còn giữ những dòng viết từ năm 2020:

“Mong một ngày nào đó, có thể tìm được một người đủ tâm hồn để vun trồng vào lòng người đã nguội lạnh.”

Và em – chính là lý do khiến anh không ngừng đi tìm.

Ở Đây Có Bán Mộng Mơ

Nhiều người từng hỏi anh: “Câu đó có ý nghĩa gì?”

Thật lòng, đôi khi anh cũng không biết phải giải thích thế nào. Mộng mơ – giống như phần sâu thẳm nhất trong nội tâm mỗi người. Là nơi trú ngụ của những khát khao, là chốn bình yên trong tưởng tượng.

“Đàn ông đi cả đời cũng chỉ mong được về quê nhà cũ.
Mà chẳng biết giải thích với những đứa trẻ như thế nào.”

Tình Yêu Online – Gặp Nhau Ngoài Đời

Tụi mình bắt đầu nói chuyện năm 2021, rồi hẹn hò. Khi đó, dịch bệnh khiến mọi thứ đảo lộn. Tụi mình yêu nhau qua những cuộc gọi video – một mối tình online đúng nghĩa. Rồi thời gian trôi qua, khi mọi thứ dần lắng lại, tụi mình mới gặp nhau – nối tiếp câu chuyện còn dang dở của hai kẻ mộng mơ.

Hội An 2021 – Ký Ức Dịu Dàng

Hội An khi ấy vắng lặng, chẳng còn nhộn nhịp như thường lệ. Chỉ có người dân đi bộ, tập thể dục trên những con đường vắng. Bọn trẻ con chơi bóng giữa phố như ở miền quê. Một Hội An rất khác – yên bình và đầy mộng mơ.

Đó là lần đầu tụi mình gặp lại sau 3 tháng yêu online và 2 năm xa cách. Những ký ức ấy như đứa trẻ tìm lại giấc mơ thuở nhỏ.

Từ Yêu Sen Đá Đến HOA HOUSE

Anh nhớ rõ ánh mắt em khi nhìn thấy những chậu sen đá cũ – là những gì còn sót lại sau lần đầu anh khởi nghiệp thất bại. Ngày đó, anh mê sen đá. Và từ đó, có HOA, rồi sau này là HOA HOUSE.

Anh từng rời bỏ nhịp sống ở Đà Nẵng, trở về Tam Kỳ với hai bàn tay trắng: không tiền bạc, không kiến thức, không người dẫn dắt. Anh không hiểu vì sao mình lại chọn con đường đó – chỉ biết, đó là hành trình của một kẻ mộng mơ. Và rồi anh xoay xở mọi thứ, từ bán cây, bán trà hoa, bán sen đá…

“Mình là Huỳnh Nhân Quốc – một Developer, và giờ đang đóng vai người kể chuyện =)).”

Hai Kẻ Mộng Mơ Tự Viết Nên Câu Chuyện Mình

Tụi mình về Tam Kỳ, bắt đầu lại với những ước mơ vụn vặt. Hai đứa không có việc làm ổn định, mỗi tháng kiếm được khoảng 1 triệu rưỡi. Nghe thì ít, nhưng với tụi mình khi ấy – là cả một khoảng trời.

Không có tiền, anh còn ăn ké ở nhà. Rồi yêu em – thành hai cái miệng ăn ké. Haha.

Tụi mình làm đủ nghề: affiliate, lập trình, thiết kế… Em là một designer ở công ty startup, rồi sau đó chọn về làm content writer và creator. Có lẽ vì em cũng mộng mơ giống anh.

Quán Cà Phê & Những Giấc Mơ Nhỏ

Tụi mình vẫn mê cây, rủ nhau kinh doanh. Ban đầu bán được – vui ơi là vui. Nhưng dần nhận ra: kinh doanh khắc nghiệt lắm. Vì tụi mình chỉ bán cây ở lề đường, trước nhà người quen.

Mộng mơ hả? Ừ, đúng là mộng mơ.

Rồi tụi mình mở một quán cà phê – giấc mơ nho nhỏ của anh. Không có kinh nghiệm, nhưng vẫn làm. Sau này, tụi mình quay lại công việc chính, nhưng quán đã cho tụi mình nhiều kỷ niệm – và cả những người bạn trẻ dễ thương vô cùng.

Giấc Mộng HOA

Nhiều người hỏi:
“Tại sao lại là HOA HOUSE?”

Nếu bạn từng nghe câu:

“Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ.
Những người ta từng gặp, không một người là ngẫu nhiên.”

Thì với anh, HOA chính là:

“Vạn hoa tùy sự – vạn sự tùy duyên.”

Mỗi con người sinh ra giữa đất trời đều như một bông hoa – có sứ mệnh, có hương sắc riêng. Dù là hoa hồng có gai, hay hoa dại ven đường – đều mang một phần ý nghĩa.

Khi trẻ, ta mơ mình sẽ vĩ đại. Khi già đi, ta chỉ mong được bình yên.

Giấc mộng hoa – là giấc mơ của tuổi trẻ. Là mơ về một nơi để sống thật chậm, thật sâu, thật nhẹ nhàng.
Ở đó, ta được nhìn trời, nhìn mây, nhìn hoa – và nhìn người mình thương đang chăm sóc từng chậu cây nhỏ.

Là Ai?

Ta chỉ là một đứa trẻ đang mộng mơ giữa dòng đời. Mỗi ngày viết lách, lập trình, và lên kế hoạch cho những điều tiếp theo.
Mỗi sáng, nhìn qua khung cửa, thấy người ấy bên khu vườn nhỏ – ta tự hỏi:

“Hạnh phúc là gì?”

Có lẽ, hạnh phúc chỉ đơn giản là:
Một góc vườn.
Một người thương.
Một giấc mộng hoa.

Và ta xin được từng ngày mơ giấc mơ này –
Giấc mộng HOA.

Cảm ơn bạn đã luôn ở đây, đọc những bài viết mộng mơ này của HOA ♥️